Đặc Công Tà Phi

Chương 286 : Lệ như suối trào

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Dây cung giống như nhiễm phải máu mà rung lên, tiếng tỳ bà phát ra từ đầu ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xuyên qua làn gió xao động trong đêm, bay vào trong tai tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt. 



-- không phải nói đàn một khúc an ủi, khiến lòng bọn họ tràn đầy niềm vui, cảm thụ một chút tư vị cuộc sống ngọt ngào sao?



Nếu muốn khiến lòng bọn họ tràn đầy niềm vui, vậy phải đàn một khúc vui vẻ chứ!?



Nhưng, hiện giờ bọn họ nghe thấy lại là một khúc... dường như trong lòng bọn họ còn chưa đủ khổ,  muốn khiến bọn họ càng thêm đau khổ sao?



Tướng sĩ ba nước vốn cũng không muốn nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt đàn, giờ nghe được khúc này khiến lòng thêm khổ sở, hai mắt lại một lần nữa trợn lên giận dữ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



Không nhìn ánh mắt phẫn nộ của tướng sĩ ba nước bắn tới, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vận chuyển thất thải linh lực, Die nd da nl e q uu ydo n truyền khúc nhạc như yêu như hận, như khóc như oán, chậm rãi đưa vào trong tai tướng sĩ ba nước.



“Xiêm y thêm vài món nữa, cơm nước ăn nhiều vài hớp, đi xa không bằng ở nhà, nương nấu cháo ngon.



Một hồi nhìn khuôn mặt, một hồi sờ tay, một hồi lại dặn dò, cất đồ vào túi con.



Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.



Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân...  “



Không có lời ca hoa mỹ, chỉ là những ca từ thật đơn giản, những ca từ bình thường lại chất phác, từng câu lại thắng được cả nghìn vạn lời nói.



Chạm vào chỗ yếu mềm sâu trong lòng, tức giận trong mắt tướng sĩ ba nước tản đi, thay vào đó, lại hiện dần lên một đám sương mù.



“Thay con lại lau giày, vì con lại vá áo, con đi nghìn dặm xa xôi, là nỗi lo trong lòng mẫu thân.



Một hồi bận bịu, một hồi vội vàng, một hồi lại nhớ tới chuyện gì, nhét vào túi con.



Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.



Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân...  “



Như khóc như oán nói ra một lời ly biệt, như yêu như hận thả ra một loại nhung nhớ, tĩnh mịch như vậy, dieendaanleequuydonn tình yêu tinh khiết như vậy, tình yêu chân thành như vậy.
Từ tình ý trong mắt Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Hiên Viên Diễm, cánh tay vòng lại ôm chặt eo Hiên Viên Diễm...



Thời gian lặng lẽ trôi, gió đêm từ từ xao động.



Trên đỉnh núi, năm chục ngàn dân chúng Bắc Dực kéo chăn bằng gấm, nằm ngủ ấm áp trong thảm nhung, dần dần tiến vào mộng đẹp.



Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, Vô Ngân công tử ngồi xếp bằng cùng với một đám đệ tử Cái Bang, hai mắt cũng nhắm lại, ngưng thần nghỉ ngơi.



Còn tinh binh Long Diệu, hơn nửa số người cũng ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, một nửa kia thì chụm đầu khẽ trò chuyện, tránh lúc tiến hành gác đêm lại ngủ gà ngủ gật.



Mà ở sườn núi và dưới chân núi, tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt, cứ gục đầu như thế, dieendaanleequuydonn mặc cho suy nghĩ trôi dạt đến nơi xa xôi kia -- nhà.



Ánh nến tắt, trăng sao đã ẩn vào trong đêm tối.



Hai mắt tướng sĩ ba nước đẫm lệ mông lung, cổ họng nghẹn ngào, đầu vẫn cứ duy trì trạng thái gục xuống, người cầm vật, người ôm đầu, người đè lấy tim.



Cho đến khi --



Màn đêm đen tối hoàn toàn tản đi, nắng ban mai rực rỡ như quá khứ nở rộ, mang theo bầu không khí mát mẻ chính là sương mù sáng sớm, phủ lên vạn vật một lớp sa mỏng màu trắng sữa.



Một đêm khó ngủ, hai mắt tướng sĩ ba nước Bắc Dực, Tây Thần, Thương Nguyệt sưng đỏ, đầu vẫn ưu sầu cúi xuống, da.nlze.qu;ydo/nn hiện ra trạng thái mất hồn mất vía vì nỗi nhớ nhà.



Làn sương mù sáng sớm tản đi, đệ tử Cái Bang duỗi người, giống như hôm qua bắt đầu bận bịu, khiến trên đỉnh núi tràn đầy khói bếp sớm.



Vô Ngân công tử rửa mặt xong, đứng ở bên cạnh Hiên Viên Diễm.



Cười liếc nhìn Hiên Viên Diễm đang nhu tình như nước, chơi đùa mấy sợi tóc tán loạn trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân công tử nghiêng đầu hỏi:  “Khi nào bọn họ đến?”



“Tính toán thời gian, hẳn nên đến rồi.”



Ngón trỏ chơi đùa mái tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay trái ôm lấy eo nhỏ của nàng, bàn tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vô Ngân công tử, Hiên Viên Diễm nở nụ cười trả lời:  “Đi, nghênh đón bọn họ đi!”