Đặc Công Tà Phi

Chương 287 : Mừng như điên

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Trên đỉnh núi, tay áo ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay phấp phới, phong thái đón gió mà đứng tựa như tranh vẽ. Mắt đen khép hờ, Vô Ngân công tử ngửi hương hoa lá nhàn nhạt trong không khí, nghiêng đầu hỏi: "Sao vẫn chưa thấy tăm hơi bọn tiểu gia hỏa đâu? Chẳng lẽ bị thợ săn ăn mất rồi?" Sau đó, hắn nhìn lướt qua binh sĩ tam quốc chán nản cúi đầu, lộ ra trạng thái mất hồn mất vía ở ngọn núi cuối cùng, vờ thở dài nói: "Thợ săn, các ngươi ngàn vạn lần đừng tham ăn mà ăn mất thuốc chữa vết thương lòng cho binh sĩ tam quốc." 



Nghe tiếng thở dài đầy tính kịch của Vô Ngân công tử, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mấp máy môi: "Chẳng phải đã tới rồi sao?" 



Nhìn theo ánh mắt của nàng, phía trước nơi xa, trên bầu trời xanh mênh mông xuất hiện vô số chấm nhỏ màu bạc. Chúng dần dần bay đến gần, biến thành những chú chim bồ câu liên tục vỗ cánh. 



Hoàng Ngọc Tử Băng, 



Nghe bên tai chợt truyền đến tiếng chim bồ câu "Cô cô cô.", binh sĩ tam quốc ngẩng đầu lên. Liếc nhìn đám bồ câu, bọn hắn lại cúi đầu xuống, tiếp tục đắm chìm trong thế giới buồn bã của riêng mình. 



"Bây giờ phải đến lúc rời nhà, con bình an, nương lo lắng nghìn dặm.



Ngàn dặm đường, ta còn chưa bước một bước, đã nhìn thấy nước mắt trong mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân, chảy ra từ mắt mẫu thân... “



Giọng án như oán như mộ, như khóc như than đêm qua còn vương vấn trong trái tim binh sĩ tam quốc, khiến bọn hắn rất nhớ người thân. 



Tiêu Hàn lạnh lùng khẽ nheo mắt, Dạ Dật Phong phủ sương mù trên khuôn mặt nhìn chằm chằm đàn bồ câu đang càng lúc càng gần đỉnh núi. 



-- Tại sao có nhiều chim bồ câu xuất hiện như vậy? Lẽ nào Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chuẩn bị bồ câu để hấp hoặc nướng hoặc chiên vàng làm bữa sáng thêm phong phú. Không đúng, hình như trên đùi bồ câu buộc một ống trúc nhỏ màu xanh lá. Chẳng lẽ vừa sáng sớm, bọn họ đã bắt đầu diễn kịch, mà vở kịch này có liên quan đến ống trúc buộc trên đùi bồ câu? 
-- Không thể nào? Lẽ nào Thụy vương phi không lừa gạt?... Nàng giao cho La Tiểu Hổ bức thư do chính tay thê tử của hắn viết sao? 



Lúc này, trên đỉnh núi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, nâng tay tiếp tục vẫy vẫy lá thư khác: "Năm mươi sáu thôn Phong Điền, trấn Ngô Đồng, huyện Lư Dương, Thương Nguyệt quốc, Chu Lai Phúc đang ở đâu? Đây là lá thư nhà do nhi tử mười hai tuổi của ngươi gửi cho ngươi nhân dịp sinh nhật của phụ nhân." 



Hoàng Ngọc Tử Băng, d



Có La Tiểu Hổ làm tiền lệ, binh sĩ tên Chu Lại Phúc còn nghi ngờ thư nhà là thật hay giả gì nữa? Vì vậy, nàng vừa dứt lời, Chu Lai Phúc lập tức vui mừng, phút chốc chạy như điên lên đỉnh núi. 



"A ha ha, nhi tử bảo bối của ta. Ba năm nay, nét chữ của con đã luyện tập không tệ. Nhìn chữ con viết cho cha thật đẹp." Đợi đến khi Chu Lai Phúc vừa vùi đầu đọc thư vừa há miệng cười ha ha đi xuống núi, binh sĩ tam quốc tay nắm thành quyền, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt. 



"Số chín đường Ma Tước, trấn Thanh Hà, huyện Tùng Hoa, Bắc Dực quốc, Phùng Đại Hải ở đâu? Đây là thư nhà của cha mẹ và muội muội của ngươi cùng viết." 



Chưa lấy được thư nhà, Phùng Đại Hải đã hưng phấn vừa lao lên đỉnh núi, vừa kích động la to: "A ha ha! Các ngươi có nghe thấy không? Cũng có thư nhà của ta, cũng có thư mà cha mẹ và muội muội ta viết." 



Hoàng Ngọc Tử Băng,



Binh sĩ tam quốc còn lại nếu không nắm chặt hai tay thì cũng bấm móng tay sâu vào lòng bàn tay. Ánh mắt của bọn hắn càng lúc càng khẩn trương nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bọn hắn đang sốt ruột chờ đợi cái tên tiếp theo nàng gọi lên sẽ là tên của mình...