Đặc Công Tà Phi

Chương 310 : Không biết nên khóc hay cười

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Lương quản gia vừa dứt lời, Đông trưởng lão lập tức nhảy xuống xe. 



Khẽ nhấc màn che lên, đưa nửa đầu vào bên trong buồng xe, Đông trưởng lão nhếch miệng cười hỏi: "Chủ tử, Lương quản gia của sơn trang Chú Kiếm cầu kiến, người có muốn gặp không?"



-- Đông trưởng lão này, hỏi quá nhảm rồi!



Sơn trang Chú Kiếm có giao tình khá sâu với Cái Bang, giờ phút này Lương quản gia đứng ở trước xe ngựa, Die nd da nl e q uu ydo n mà hắn và Nguyệt nhi ngồi ở trong xe ngựa, có thể không thấy sao?



Liếc nhìn Đông trưởng lão, Hiên Viên Diễm dắt tay kéo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thản nhiên xuống xe ngựa, vẻ mặt cười đi tới trước mặt Lương quản gia.



Lương quản gia và tám tên Chú Kiếm sư, nhìn thấy Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới, lúc này quỳ một chân trên đất, giọng nói lớn như chuông đồng vang lên.



"Ra mắt thiếu bang chủ! Ra mắt thiếu bang chủ phu nhân!"



Nhìn trận thế này, giống như......



Lương quản gia và tám tên Chú Kiếm sư không phải là người sơn trang Chú Kiếm, mà là đệ tử Cái Bang trải rộng thiên hạ, đang cung kính quỳ gặp chủ tử nhà mình.



Vì sao người sơn trang Chú Kiếm lại có thái độ một mực cung kính như thế chư? Nguyên nhân rất đơn giản, người ở sơn trang Chú Kiếm đều chịu đại ân của Cái Bang.



Chuyện này cần trở lại nhiều năm trước --



Người sơn trang Chú Kiếm, say mê nấu sắt đúc kiếm, mỗi lần đúc thành một bảo kiếm, cũng đều trải qua quá trình dốc hết tâm huyết, quên ăn mất ngủ.



Vì vậy, mỗi một bảo kiếm, đối với người sơn trang Chú Kiếm mà nói, giống như "mang thai" mười tháng khổ cực, sinh ra được "ái tử ái nữ".



Thử hỏi, trong thiên hạ ngoài phụ mẫu mất đi lý trí, nếu không......



Cho dù người khác ra giá tiền cao hơn nữa, thì sẽ có nhà nào mà phụ mẫu chịu bán đi ái tử ái nữ cửa chính mình chứ?



Cũng bởi vì như thế, sơn trang Chú Kiếm gặp phải kiếp nạn, khiến sơn trang Chú Kiếm gặp gỡ kiếp nạn, chính là người trong giang hồ.



Cái gì gọi là giang hồ?



Giang hồ -- chính là một võ đài ngươi vừa xướng xong ta liền lên, đao quang kiếm ảnh bay đầy trời, dieendaanleequuydonn gió tanh mưa máu tùy thời chém giết.



Cái gì gọi là người trong chốn giang hồ?
Khụ khụ khụ, mời khách dự tiệc, lại mời đến phỉ dập đầu quỳ xuống, nước mắt lan tràn, chuyện này...... không khỏi cũng quá nhiệt tình chứ?



Thấy cảnh tượng hùng vĩ, nghe tiếng khóc điếc tai như vậy, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong đưa mắt nhìn, trong nháy mắt ngổn ngang trong gió.



-- trên đời còn có chuyện như vậy?



Cũng không quản người được mời có thời gian rảnh hay không. Tóm lại, nếu các ngươi cự tuyệt, chúng ta đau buồn khóc đến chết?



Một đoàn quạ đen như mực bay qua từ trên đỉnh đầu, "quạ quạ quạ".



Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nghẹn họng nhìn trân trối, d,0dylq.d thân thể cứng ngắc khi bị ôm lấy chân, dường như ngổn ngang trong gió nhìn đối phương.



Cùng lúc đó --



Người phía sau màn vạch ra vở kịch than thở khóc lóc mời mọc mà chưa bao giờ thấy, chưa bao giờ nghe này, là Thiên Cơ lão nhân cả người đầy lông gà, lúc này mới thò đầu từ bên trong buồng xe ra.



"Này, ta nói Diễm tiểu tử, Nguyệt oa nhi à, sơn trang Chú Kiếm thành tâm mời như thế, nếu các ngươi vẫn cự tuyệt dự tiệc, hình như quá tổn thương lòng của người sơn trang Chú Kiếm rồi?"



Thiên Cơ lão nhân lên tiếng "hát đệm", đầu Vô Ngân lộ ra ngoài cửa xe cũng lên tiếng "khuyên" lên.



"Nguyệt nhi, Diễm, thịnh tình khó chối, hay là đi dự tiệc đi, chỉ làm trễ nãi nửa ngày đường mà thôi!"



Trước đó lập ra vở kịch, đợi người sơn trang Chú Kiếm đến, Die nd da nl e q uu ydo n Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly được phân diễn vai, cũng lộ đầu ra ngoài cửa xe.



"Đệ đệ, đệ muội, Vô Ngân nói không sai, nhiều lắm chỉ làm trễ nãi nửa ngày đường, hay là mang theo chúng ta cùng đi dự tiệc đi!"



"Đúng vậy, đúng vậy! Nguyệt nhi, Diễm, bọn họ thành khẩn mời như thế, phụ thân cũng cảm động muốn khóc, các con nhanh đồng ý đi!"



Nghe được đoàn người ngươi một câu ta một lời "khuyên răn", lại nhìn chín tên trước mắt mời khách đã nước mắt tuôn rơi, khóc đến khàn cả giọng.



Nhiệt tình quá độ như vậy, dường như nếu cự tuyệt......



Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không biết nên khóc hay cười, còn có thể nói gì chứ?



Giơ tay lau mồ hôi lạnh, khóe miệng Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật nói: "Lương quản gia, các người đừng khóc, chúng ta đồng ý!"