Đặc Công Tà Phi
Chương 311 : Kiên quyết dây dưa quấy rầy
Ngày đăng: 21:37 21/04/20
"Tạ thiếu bang chủ! Tạ thiếu bang chủ phu nhân!"
Nghe được lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nói, Lương quản gia và tám tên Chú Kiếm sư đứng lên, lúc này mới cười rộ, hóa đau thành vui.
-- cám ơn trời đất, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ. Không làm lão bang chủ Cái Bang thất vọng vì đã dụng tâm lương khổ, Die nd da nl e q uu ydo n dặn dò bọn họ mượn tiệc làm chậm trễ!
"Thiếu bang chủ, thiếu bang chủ phu nhân, mời lên xe, chúng ta lên trước dẫn đường cho các người!"
Cúi đầu khom lưng, cung kính nói xong.
Lương quản gia thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng tám tên Chú Kiếm sư bên trong trang, tung người nhảy lên lưng ngựa, bỗng chốc kéo ra dây cương, làm chín con tuấn mã lập tức quay đầu lại.
Ngửa đầu, cười nhìn Huyết Thứu vương giang cánh giữa trời không, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Ngốc Bảo, lộ trình thay đổi rồi, trước đi sơn trang Chú Kiếm dự tiệc đã, sau yến tiệc lại đi Linh cung!"
Nếu tiến về phía Linh cung, tất nhiên do Ngốc Bảo dẫn đường. Nhưng hôm nay, đổi đi sơn trang Chú Kiếm trước, Ngốc Bảo không biết đường, muốn dẫn cũng không cách nào dẫn rồi.
"chiếp --"
Đáp lại một tiếng, Ngốc Bảo vốn bay lượn ở phía trên chiếc xe ngựa thứ nhất, lập tức giương cánh bay ngược đến phía trên chiếc xe ngựa cuối cùng.
Đợi đến khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vào buồng xe, dieendaanleequuydonn Lương quản gia và tám tên Chú Kiếm sư vung roi ngựa, ở phía trước dẫn đường.
Tiếng bánh xe lăn trên đất vang lên, năm chiếc xe ngựa hoa lệ theo thứ tự chuyển động, "lộc cộc lộc cộc" chạy vào rừng cây phía trước.
Bầu trời xanh như được gột rửa, mây trắng xa xa, ánh nắng sáng rực; trong rừng cây, lá thông theo gió bay chập chờn, tỏa ra không khí mát mẻ.
Bên trong chiếc xe ngựa thứ nhất --
Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt dựa vào khuỷu tay Hiên Viên Diễm; năm ngón tay trái của Hiên Viên Diễm dịu dàng vuốt ve mái tóc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đôi phu thê gắn bó keo sơn, thỉnh thoảng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, chốc chốc thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng lại mím môi cười, lộ rõ vẻ thân mật quấn quít.
Bên trong chiếc xe ngựa thứ ba --
Dạ Dật Phong khẽ lay động cây quạt, Tiêu Hàn bắt chéo hai tay, khóe miệng vẫn ở trạng thái co giật.
Hai người này, hình như đối với vở diễn nhiệt tình quá độ vừa rồi mà cảm xúc vẫn ngổn ngang như cũ, trong lúc nhất thời không cách nào bình thường trở lại.
Về phần bên trong xe ngựa thứ hai, Hiên Viên Ly và Thượng Quan Hạo dựa lưng sát vách xe; bên trong xe ngựa thứ tư, Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân mặt đối mặt ngồi xuống, vẻ mặt ưu sầu, hai mắt u ám tối tăm.
Hôm nay, kế hoạch trì hoãn của sơn trang Chú Kiếm đã thành công, hi vọng tiếp sau đó, kế hoạch trì hoãn của môn phái khác cũng thành công.
Cổ tay trái vừa nhấc, ngón trỏ đưa về đầu vai.
Vô Ngân không có tâm tình ngắm hoa ngửi hương, ngón trỏ bỗng chốc bắn ra, đưa cánh hoa đào bay từ đầu vai về đến thế giới bên ngoài xe.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng một cái đã hai tháng.
Bất luận bọn họ trì hoãn thế nào, còn có ba tháng ngắn ngủi, dienndnle,qu.y don tất cả đều không thể tiếp tục giấu giếm, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới.
Sâu kín thở dài, giữa hai lông mày Vô Ngân chất chứa phiền muộn, giọng chua sót nhẹ nói: "Soái lão đầu, Nguyệt nhi nên uống Linh Tuyền rồi!"
Đối diện Vô Ngân, lòng Thiên Cơ lão nhân cũng đang ưu sầu, hai hàng lông mày nhíu chặt, đầu cúi xuống lưỡng lự: "Ừ, lão đầu biết rồi!"
Phút im lặng ngắn ngủn trôi qua, Vô Ngân mở miệng hỏi: "Ta đã nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ đến nên tránh Diễm, Ngốc Bảo và Cầu Cầu thế nào, lão ngài có biện pháp gì không?"
Vén rèm cửa lên, nhìn lướt qua rừng đào bên trái đường lớn, Thiên Cơ lão nhân thả rèm cửa xuống, n nhìn Vô Ngân, nói: "Có!"
"Biện pháp gì?"
"Quả đào!"
"Quả đào?"
Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe đầu tiên --
Dựa vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc bên má, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày lên mà hỏi: "Diễm, chúng ta rời khỏi sơn trang Lục Liễu đã bao lâu?"
Cánh tay phải ôm lấy eo ái thê, bày tay trái nhẹ vuống cái bụng to của ái thê, Hiên Viên Diễm ôn nhu nói: "Chừng nửa canh giờ rồi!"
"Nói cách khác......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi kéo dài tiếng nói, thân thể mềm mại ngồi dậy từ trong lòng Hiên Viên Diễm, Die nd da nl e q uu ydo n môi anh đào cong lên một nụ cười sâu xa, nói: "Rất nhanh, sẽ có người cản đường, mời chúng ta dự tiệc rồi."
"Hai tháng nay, liên tục dự tiệc. Hiện tại, vừa nghe đến hai chữ dự tiệc, da đầu ta liền run lên, sống lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh."
Khóe miệng co giật, Hiên Viên Diễm bổ sung: "Đợi lát nữa, bất luận người nào cản trở đường muốn mời, ta tuyệt không đi dự tiệc nưa. Những người đó khóc chết cũng tốt, đập đầu chết cũng được, ta thề mình nhất định làm như không thấy!"
"Diễm, hai tháng nay......"
Cong lên nụ cười mị hoặc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu, hỏi từng câu từng chữ: "Môn phái nào cũng mời chúng ta dự tiệc như vậy, chẳng lẽ chàng lại không có chút nghi ngờ nào sao?"