Đặc Công Tà Phi

Chương 319 : Đến Linh cung (2)

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Đưa tay lên lau hết những giọt nước mắt trên khuôn mặt.



Trái tim Vô Ngân vô cùng đau đớn, hai chân bước đi vô cùng nặng nề chậm chạp, đi tới cuối hành lang, xuống cầu thang dẫn tới khoang thuyền phía dưới......



Bên trong phòng --



Thay thê tử yêu dấu búi tóc xong, sau khi Hiên Viên Diễm liếc nhìn Vô Ngân đóng cửa lại, lôi kéo tay ái thê, Die nd da nl e q uu ydo n chậm rãi đi tới phía trước bàn gỗ tử đàn đã bày xong bữa sáng bởi Vô Ngân.



Hiên Viên Diễm đi đến bên cạnh bàn gỗ tử đàn, ngồi xuống một cái ghế.



Tiếp đó, lại ôm ái thê nâng bụng cao cao ngồi ở giữa hai chân mình, lúc này Hiên Viên Diễm mới nghiêng đầu cười nói: "Nguyệt nhi, vi phu đút nàng ăn được không?"



Ngón tay nhẹ điểm lên trán Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp say đắm lòng người, đôi môi đỏ hồng cong lên trả lời: "Đại ngốc, chàng ăn trước đi, rồi đút ta sau!"



"Cho ái thê và bảo bảo ăn, vi phu dĩ nhiên đã no rồi."



Vẻ phong tình ma mị quanh quẩn đuôi lông mày, bỗng chốc Hiên Viên Diễm cúi đầu.



Sau khi in sâu một nụ hôn cưng chiều lên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi múc một muỗng cháo đậu phộng, dieendaanleequuydonn đưa tới bên môi anh đào của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.



Tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, cảm thụ tình yêu sâu đậm của Hiên Viên Diễm, trái tim khờ dại đập thình thịch, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa moi anh đào ngậm vào muỗng cháo đậu phộng......



Trên tầng thượng của chiếc thuyền lớn tinh xảo, tràn ngập ấm áp.



Nhưng, tầng dưới của chiếc thuyền lớn tinh xảo, bị lây bởi hơi thở của làm gió sớm ưu thương, một bầu không khí tràn ngập sự đau buồn lạnh lẽo.



Tầng dưới thuyền lớn --



Bên trái hành lang, là khoang chứa hàng rộng rãi, khoang máy móc và khoang bếp.



Bên phải hành lang, theo thứ tự là gian phòng của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, gian phòng của Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân, cùng với gian phòng của Thượng Quan Hạo cùng Hiên Viên Ly.



Hiện bốn vị trưởng lão Đông Nam Tây Bắc đang ở bên trong khoang máy móc của thuyền.
Giờ khắc này, Vô Ngân lựa chọn thông báo, có hai nguyên nhân.



Thứ nhất: sở dĩ hai người Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong phải cầu xin tới Linh cung, dfienddn lieqiudoon người khác có lẽ không biết mục đích thật sự, nhưng hắn vẫn đoán được.



Hai người kia cũng không phải bụng dạ khó lường, mà là không nên động tình, lấy cớ lợi dụng tới Linh cung ngắm cảnh, hi vọng yên lặng nhìn Nguyệt nhi mấy lần.



Thứ hai: con thuyền này rất nhanh sẽ tới Linh cung.



Một khi thuyền đến được Linh cung, có nghĩa bí mật mà bọn họ giấu giếm sẽ không thể tránh khỏi bị vạch trần, đến lúc đó Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong vẫn sẽ biết.



Nghe được lời Vô Ngân nói, ly rượu trong tay Tiêu Hàn, không cách nào giữ chặt được, thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì? Tử... Tử kiếp?"



Trở về chỗ ngồi, bưng lên ly rượu của mình.



Ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu, giọng Vô Ngân đầy u buồn chậm rãi trả lời: "Đúng, tử kiếp! Nguyệt nhi và Diễm, hai người chỉ có thể sống một người. Nếu Nguyệt nhi sống, Diễm sẽ chết; nếu Diễm sống, Nguyệt nhi hẳn phải chết!"



Trong nháy mắt giọng nói chua chát của Vô Ngân vừa dứt --



Tiêu Hàn bóp nát cái ly trong tay, còn ly rượu trong tay Dạ Dật Phong, "bịch" rơi xuống trên sàn nhà, vỡ thành từng mảnh nhỏ.



Bên trong phòng to như vậy, trừ sáu người ngửa đầu điên cuồng uống rượu ra, lại thêm hai người đứng ngây ra như phỗng, d,0dylq.d thật lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.



Cho đến khi --



Mũi thuyền cứng rắn giống như đụng phải đá ngầm khổng lồ, phát ra một tiếng "ầm".



Ngay sau đó, cả con thuyền giống như gặp phải mưa cuồng sóng to gió lớn, lay động mãnh liệt chợt cao chợt thấp, chợt trước chợt sau, chợt trái chợt phải.



Rốt cuộc hồi hồn lại, Dạ Dật Phong giống như say rượu, trong lúc nhất thời hai chân không có cách nào đứng vững, thân thể nghiêng theo con thuyền, dienndnle,qu.y don lúc này mới thất kinh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"



Bóp vỡ ly rượu trong lòng bàn tay, hai mắt Thiên Cơ lão nhân ảm đạm, bỗng chốc cắn răng, khó khăn nói rõ ra từng chữ: "Đến Linh cung rồi!"