Đặc Công Tà Phi

Chương 320 : Ngoài dự đoán

Ngày đăng: 21:37 21/04/20


Tiếng sóng biển xanh êm dịu, chính là đất Linh cung.



Vậy mà, vì sao trăm ngàn năm qua, người đời cực kỳ kính sợ Linh cung, chỉ biết nó nằm trên biển, nhưng sao lại chưa từng thấy qua nó chứ?



Mặc dù cho tới bây giờ đại đa số người đều chưa từng đặt chân lên biển, Die nd da nl e q uu ydo n cho nên bọn họ không có cách nào biết được đến cuối cùng Linh cung ở vị trí nào trên biển.



Nhưng, lục địa ở xung quanh biển, lại tọa lạc vô số làng chài.



Thật đúng là, lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước.



Dân chúng làng chài, nếu tựa vào biển mà cư trú, dĩ nhiên là lấy biển mà sống, thường lái thuyền ra biển, bắt cá vớt tôm khắp nơi.



Như vậy, vì sao ngay cả dân chúng làng chài cũng không biết Linh cung, nơi mình kính sợ một thời gian dài, rốt cuộc ở nơi nào trên biển chứ?



Nguyên nhân, thật ra rất đơn giản, có liên quan đến một luồng khí lưu như màn sương mù.



Chính giữa biển, hàng năm "sương mù" lượn lờ, mà “sương mù" trải qua hồi lâu không tiêu tan, là tấm lá chắn mà người Linh cung người lợi dụng linh lực để bố trí cản đường.



Một khi có thuyền bè đi tới sát tấm lá chắn "sương mù" này.



Như vậy, không những thuyền bè không có cách nào xuyên qua lá chắn, vả lại chỉ cần đụng phải lá chắn, dieendaanleequuydonn sẽ giống như gặp phải mưa to gió lớn, sinh ra một trận dao động mãnh liệt, nguy hiểm trùng trùng.



Nếu thuyền bè không nhanh chóng kéo rời khoảng cách với lá chắn, cuối cùng chắc chắn sẽ chìm xuống đáy biển.



Vì vậy, ngư dân đã từng ra biển tới phụ cận lá chắn “sương mù”, lại gặp phải nguy cơ đung đưa mãnh liệt, há lại nghĩ tới......



Bên trong màn “sương mù” lượn lờ đó, là đất của Linh cung chứ? Bọn họ nhất trí cho là, chính giữa biển xanh có hải yêu tác quái.



Có thể nghĩ, ngư dân sợ chọc giận "hải yêu", dẫn đến vùi thân đáy biển, sau lần đó mặc dù lái thuyền ra biển, da.nlze.qu;ydo/nn cũng là ở vị trí tránh xa lá chắn “sương mù” đó.



Trước mắt, sở dĩ bốn vị trưởng lão lái thuyền lớn lại sinh ra dao động, không nghi ngờ chút nào, cũng là gặp cảnh ngộ bị lá chắn “sương mù” chặn lại.



Bên trong khoang máy thuyền --


Một cái cổng chào được xây dựng từ đá xanh, tạo thành hình chữ ‘phẩm’ (chữ ‘ phẩm’ trong tiếng trung: 品), trên đó có khắc chữ "Linh cung" màu bạc, mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, khóe miệng không nhịn được co giật.



-- một nơi cách biệt trần thế, không nhiễm bụi trần, cảnh trí đẹp tao nhã, không khí tự nhiên, trong lành, lại là Linh cung cực kỳ thần bí khiến người đời kính sợ?



Đôi mắt ngọc nháy nháy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt quay đầu lại, hỏi Thiên Cơ lão nhân ở sau lưng: "Soái lão đầu, d,0dylq.d Linh cung ở chỗ nào trên đảo vậy?"



Thiên Cơ lão nhân nâng ngón trỏ lên, đưa tay chỉ về phía bên phải miếu thờ.



Phía bên phải miếu thờ, là một bức tường, trên có khắc Long Dược Tường Vân (rồng nhảy trên mây may mắn), dưới có khắc Phượng Xuyên Mẫu Đan (phượng xuyên qua mẫu đơn), chính giữa có khắc bản đồ địa hình.



Dời bước đến trước bức tường, mọi người nghiêng đầu, nhìn về phía bản đồ giữa bức tường, trên đảo có hồ, trong hồ có đảo.



"Hiện này nơi chúng ta đang đứng, chính là bên ngoài đảo, nơi người dưới bậc hộ pháp ở. Về phần hộ pháp, cùng với người trên bậc hộ pháp, bọn họ cư ngụ ở bên trong đảo, cũng chính là Linh cung."



Mọi người xem xét bản đồ, đồng thời đưa tai nghe Thiên Cơ lão nhân giới thiệu.



"Người bên ngoài đảo, cho tới bây giờ đều không vào bên trong đảo, cho dù mỗi ngày uống Linh Tuyền, dieendaanleequuydonn đó cũng là do mùng một mỗi tháng hộ pháp bên trong đảo đều lái thuyền đưa tới."



Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, Đông trưởng lão vò đầu nói: " Người bên ngoài đảo, nếu cho tới bây giờ chưa từng vào bên trong đảo, như vậy, bọn họ tất nhiên cũng không còn cần thiết, chế tạo thuyền bè đi bên trong đảo. Vậy chẳng phải....."



Khóe miệng co giật mãnh liệt, trên trán Đông trưởng lão nặn ra ba vạch đen.



"Hiện chúng ta đang ở trên đê hồ, tạm thời tạo ra một con thuyền qua hồ, hoặc là, lấy thuyền chúng ta mới vừa ngồi, mang lên trên đê hồ, nếu không thì không có cách nào để qua hồ rồi?"



Đông trưởng lão co vừa dứt lời, lúc này Ngốc Bảo giang đôi máu đỏ cánh ra đập mạnh ở phía sau, cực kỳ khó chịu ngẩng đầu lên.



-- Đông trưởng lão, coi như nó không tồn tại sao?



Lòng bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vỗ lên đôi cánh của Ngốc Bảo.



An ủi trái tim “bị thương” của Ngốc Bảo bị Đông trưởng lão hồ đồ, Die nd da nl e q uu ydo n hoàn toàn không để ý đến, đồng thời Thượng Quan Ngưng Nguyệt cất lên tiếng cười đầy mị hoặc.



"Không cần tạo thuyền, cũng không cần mang thuyền. Bởi vì...... rất nhanh thôi, người bên trong đảo sẽ lái thuyền tới đây, đưa chúng ta vào bên trong đảo!"