Đặc Thù Không Gian

Chương 127 : Phượng Hoàng lệnh

Ngày đăng: 17:13 18/04/20


- Ha ha.



Cười khan một tiếng, Mã Chính Phong tháo miếng ngọc bội xuống, đưa cho Long Vũ:



- Thứ này cũng không đáng giá, nếu con thích, ông tặng cho con là được.



Miếng ngọc này được Mã Chính Phong nhặt được trên một cây ngô đồng. Màu sắc hỗn tạp, hình dáng xấu xí. Lúc đó, hắn nhất thời hứng thú liền đeo lên trên cổ. Không phải hôm nay Long Vũ nhìn chằm chằm trên cổ của hắn, hắn đã sớm quên mất miếng ngọc bội này rồi.



Long Vũ vô thức nhận lấy ngọc bội, trong lòng cực kỳ kích động. Hắn hận lúc này không thể quỳ xuống hướng đến Mã Chính Phong dập đầu mấy cái, biểu đạt lòng cảm kích của mình.



- Cám ơn ông.



Long Vũ cố nén tâm tình kích động trong lòng, nói lời cám ơn. Lúc này hắn không thể giải thích tác dụng của Phượng Hoàng lệnh, đợi La Lâm phân tích xong rồi nói sau.



- Thằng nhóc này… Đã gọi bằng ông rồi, miếng ngọc vứt đi này mà còn khách khí với ông…



Mã Chính Phong hoàn toàn không chút để ý.



- Da mặt so với tường thành còn dày hơn.



Mã Hiểu Mai thở phì phì nói:



- Mới có lần đầu gặp mặt mà đã yêu cầu đủ điều.



- Là chính ông tặng cho tôi.



Long Vũ trả lời một tiếng.



- Ha ha.



Mã Chính Phong khẽ cười, từ trong bao vải lấy ra một thanh đoản kiếm màu xanh, đưa cho cháu gái:



- Đây là Hồng Tụ kiếm, trong lúc vô tình ông lấy được, nghe nói nó từng được kiếm tiên tiền bối sử dụng. Hiện tại, ông tặng cho con, hy vọng lúc con trở lại thế giới thực dùng kiếm này tru tà phục ma…



Mã Hiểu Mai nhận lấy đoản kiếm, vội vàng nói cám ơn. Đạo lực vừa phát động, lập tức tại mũi kiếm xuất ra đạo kiếm dài ba thước sắc bén, thực sự là một thanh bảo kiếm hiếm thấy.
- Này, chúng ta có thể quay về…



Giữ cho tâm tình bình tĩnh lại, Long Vũ liền nói với Mã Hiểu Mai một tiếng. Mã Hiểu Mai nghe tiếng Long Vũ, liền theo bản năng quay lại nhìn. Khi nàng phát hiện sắc mặt Long Vũ tái nhợt, vẻ mặt uể oải lập tức chấn động. Vừa rồi còn rất tốt, tại sao trong chớp mắt lại biến thành bộ dạng như thế.



- Anh…. Anh…. Anh làm sao thế?



Vẻ mặt Mã Hiểu Mai kinh ngạc, nàng đi quanh người Long Vũ, vội vàng hỏi:



- Xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại trở thành như vậy?



- Tôi không sao….



Long Vũ nghiêm mặt nói:



- Lời tôi nói là sự thật. Sau mười phút nữa chúng ta có thể rời khỏi Huyền Cảnh trở lại thế giới thật.



- Tên ngốc.



Mã Hiểu Mai để lại cho Long Vũ một lời mỉa mai, xoay người nhìn về phía xa xa. Nàng hi vọng ông nội có thể trở về sớm một chút.



Long Vũ buồn bực, hắn nói sự thật nàng lại không tin. Bất đắc dĩ, hắn liền khắc lên cây to bên cạnh vài chữ: “Ông, chúng cháu trở về, có cơ hội sẽ gặp lại…”



- Chủ nhân, mọi việc đã được hoàn thành. Trận pháp không gian sắp được mở ra, chuẩn bị rời khỏi Huyền Cảnh.



La Lâm nhắc nhở



Long Vũ nghe thấy vậy, nhìn bóng lưng Mã Hiểu Mai. Đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy nàng. ( Không biết thằng này hai tay nó để ở chỗ nào nhỉ). Hắn dùng ý thức ra lệnh cho La Lâm mở ra trận pháp. ( Không đợi cái lão già kia cho hắn về cùng).



Một tia ánh sáng trắng chói lọi phát ra từ đồng hồ điện tử, trực tiếp bắn thẳng vào Phượng Hoàng lệnh trên cổ Long Vũ. Ngay lập tức, từ Phượng Hoàng lệnh phát ra những ánh sáng nhiều màu, bao vây lấy hai người. Mã Hiểu Mai bị Long Vũ ôm chặt, cực kỳ hoảng sợ vội vàng giãy giụa. Nhưng lúc này xuất hiện một lực hút cường đại truyền đến, làm cho nàng không thể nhúc nhích được.



- Đừng lộn xộn, chúng ta phải về…



Long Vũ lên tiếng nhắc nhở.