Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 10 : Nhân duyên? . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Ngày hôm sau, tôi ngủ một mạch tới tận lúc mặt trời đã

lên cao mà chẳng ai gọi tôi dậy, tôi rời giường cầm di động lên, phát hiện ra

đã gần giữa trưa, nên vội chạy xuống ăn cơm sáng. Trúc Diệp đã không còn ở

trong phòng nữa, cô ấy gửi tin nhắn báo cho tôi rằng cô ấy đang cùng Lý Quân

Thành đi thăm miếu nhân duyên nổi tiếng ở trị trấn M.



Thực ra tên chùa vốn là Tĩnh Chương, có điều không

biết vì sao chùa có một truyền thuyết cây tình duyên nổi tiếng, chân thật đến

kì diệu. Cứ như vậy một truyền mười mười truyền trăm, có rất nhiều cô gái muốn

cầu nhân duyên đến chen chúc, hoặc phần lớn mọi người chỉ muốn cầu một ít may

mắn, một phần thưởng thật tuyệt.



Tôi cũng không thể nào tin được, mới trước đây bà nội

cầu cho tôi một lá thăm, là lá thăm tốt nhất, nói chuyện gia đình của tôi sẽ

trở nên tốt đẹp, mọi sự thịnh vượng. Nhưng hãy thử nhìn tôi một lần đi, tôi bây

giờ, nhà tan cửa nát, phiêu bạt tha hương, còn phải giả mù sa mưa làm một người

vợ hiền thục, đức độ cho người khác, tất cả chỉ vì tôi lỡ bẻ gãy một chiếc thắt

lưng năm phân …



Tôi cứ như vậy lăn qua lăn lại, cẩn thận suy nghĩ, đây

hoàn toàn là một hành vi lười biếng đáng xấu hổ với mọi người, thậm chí còn tồi

tệ hơn cả những ngày trốn học trước kia …



Có điều ước muốn lười biếng xấu xa vẫn chiến thắng

trách nhiệm và lòng tự trọng, tôi mặc kệ chiếc điện thoại di động tiếp tục bổ

sung giấc ngủ… = =



Chiều tối khi Trúc Diệp trở về, tôi vẫn chưa ăn trưa,

ôi dào, vẫn còn bữa sáng, tôi nằm úp xuống bàn phím máy tính rầm rì. Cô ấy dứt

khoát bước vào nhà hẳn hoi, hai tay vẫn còn xách một đống túi quần áo.



Mắt tôi lập tức biến thành mắt cú mèo: “Không phải cậu

đi thăm miếu nhân duyên sao? Nơi đó mà cũng có cửa hàng bách hoá à? Này, hiện

giờ ngay cả các sư cụ cũng được mở mang tầm mắt đấy …” Vừa nói vừa lăn lộn loạn

xạ, có ý muốn tìm món Fastfood hoặc vài thứ đồ ăn vặt, thật sự muốn an ủi cái

bụng đang vang lên những tiết tấu vui mừng này.



“Có gì bỏ bụng không?” Tôi đang trong tình trạng kiệt

sức, không, là đói đến mức hoa mắt chóng mặt ấy chứ.



Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi bằng đám móng vuốt đó:
“A lô?”



“Tôi đang đứng cạnh giá sách khu nhà D, mang cặp tài

liệu màu xanh da trời đến đây.”



Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã quyết đoán dập máy

luôn.



Tôi giận sôi lên, sao có thể sai bảo tôi theo kiểu dắt

lừa thuê như thế chứ? = =



Vừa mới bước vào thư phòng tôi đã vô cùng hoảng sợ,

căn phòng này thật sự rất rộng, cả ba mặt tường đều là giá sách và tủ sách

tiếng Nhật, giống như thư viện trường học của chúng tôi vậy.



Bàn làm việc ngoài ba bình hoa, một chiếc máy vi tính,

một cái ống đựng bút, một cái gạt tàn không chút tàn thuốc thì chẳng còn gì

khác cả…



Không phải do tôi mơ màng nhiều đâu, tìm hiểu nguồn

gốc, tìm được tài liệu tôi mới phát hiện ra mình căn bản đã trở nên lạc hậu rồi…



= = thật sự khiến người ta 囧 tuyệt vọng vô ngần…



Cũng may có một cái thang chuyên môn cung cấp thông

tin, tôi còn chưa kịp khoe khoang sự thông minh tài trí nhanh nhẹn của mình thì

tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên.



Vẫn là đại BOSS: “Tìm được chưa?”



Cảm xúc của tôi như đang dâng tặng vật quý: “Vâng, tìm

được rồi, tìm được rồi.”



“Ừ, không cần tới đây nữa, bây giờ tôi không cần nữa

rồi, đặt ở trên bàn tôi ấy. Không cần làm náo loạn nơi đó đâu.”



… …



Không cần đùa bỡn người thường như thế chứ!