Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 9 : Phiến lá cây thứ nhất
Ngày đăng: 03:21 22/04/20
Vừa quay người lại tôi giật mình, boss đại nhân không
biết từ lúc nào đã đứng ngay đằng sau tôi. Tôi lùi lại từng bước theo bản năng,
miễn cưỡng cười: “ Anh về rồi à, tôi đi lấy quần áo cho anh tắm nhé”. Tôi không
xác định hắn có nhận ra sự phỉ báng trong câu nói của tôi hay không, bây giờ
chỉ muốn có thể quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Lông mi hắn run rẩy: “ Uống rượu ?”
Tôi đành gật đầu, vội vã muốn chạy về phòng ngủ.
Hắn chợt gọi tôi lại: “ Tôi tự làm được rồi”. Lại còn
vòng vo nữa, sợ mùi rượu trên người tôi ám người hắn chứ gì.
Tôi ở đằng sau nhăn mặt khinh bỉ, giống khuôn mặt của
người say mèm bất tỉnh nhân sự…
Vừa liếc mắt qua tôi liền hung hăng 囧, ở
hành lang có một chiếc gương… Là ngày trước tôi mặt dày bảo người sửa kính lắp
cho một cái…
Xong rồi, biểu hiện đại nghịch bất đạo của tôi chẳng
phải đã thu hết vào đáy mắt của ai đó sao ?
Một giây đó, tôi có ước nguyện được có đôi cánh để bay
xuống lầu, mãnh liệt đến mức ngay cả tóc cũng muốn thiêu cháy…
Hắn không nói tiếng nào lặng lẽ trở về phòng.
Tôi cũng đem trái tim thủy tinh nhỏ bé bị hù dọa sắp
vỡ về phòng mình ……
Đợi bão táp buông xuống tôi lại phát hiện gió yên biển
lặng đến mức kì dị…Chẳng lẽ đại boss không thấy được biểu hiện đại bất kính của
tôi ?
Tôi không khỏi mừng thầm, rốt cục tôi có thể ngủ ngon
được rồi.
Đang mơ mơ màng màng chợt nghe thấy tiếng chuông điện
thoại vang lên, trước kia tôi vẫn hay tắt máy điện thoại, nhưng sau khi kết hôn
tôi lại hôm tắt hôm không.
Sau cái hôm điện thoại đột nhiên mất tích rồi hôm sau
tìm lại được, tôi rất ngoan ngoãn mỗi tối trước khi ngủ đem đặt tiếng chuông
thành tiếng nhạc rock … = =
“ Alo?” Ánh mắt tôi còn đang mông lung vừa nhìn thấy
tên người gọi đã bật dậy như con cá chép bị đánh.
“ Mau làm bữa ăn khuya .“
cũng không muốn đánh thức cô ấy.
Trên bàn chỉ có tôi cùng Quan Ứng Thư không nói một
lời vùi đầu vào ăn.
Phòng ăn chỉ bật đúng một chiếc đèn mờ nhạt ái muội,
chiếu vào mi mắt của người đối diện, có vẻ nhu hòa ngoài ý liệu. Ánh sáng mờ
nhạt như bị phủ lên 1 tầng sương mỏng như ánh mặt trời mới mọc phá mây mà ra.
Hắn hơi cúi đầu, tôi không nhìn rõ vẻ mặt bị khuất bóng. Cảm xúc hư vô mờ mịt
giống như ngọn đèn lại nổi lên, buồn bã nói không ra lời khiến cho tình huống
càng thêm lúng túng, đương nhiên, khẳng định hắn sẽ không cảm thấy
“ Nóng ? “ Hắn đột nhiên lên tiếng, âm thanh nhu hòa,
giống như nam chính hoàn mỹ trong phim.
Nhưng tôi sợ tới mức liên tục lắc đầu: “ Không không
chỉ là muốn im lặng thôi, sợ đánh thức Trúc Diệp.”
Hắn khó có được sự hưng trí liền cãi nhau với tôi: “Xa
như vậy mà cũng bị đánh thức ? Chẳng lẽ cô ấy biến thái đến mức, mỗi lần ngủ cứ
có ngọn gió thổi cỏ lay đều không ngủ lại được?”.
… …
Quả nhiên là không nên nói xấu sau lưng người khác ==
Tôi hừ một tiếng trong lòng, dùng sức hút mỳ sợi, sột
sột soạt soạt, vẻ mặt như uống phải nước nóng.
“Xin nghỉ mấy ngày?” Hắn lơ đãng hỏi.
Tôi có điểm không thích ứng được, Boss Đại Nhân như
vậy có phải là chú ý tới tôi không? Cho cái gì chúc tết phải không…
Tôi giơ hai ngón tay: “Hai ngày rưỡi, thứ Hai tuần sau
đi làm như bình thường.”
“Thứ Hai tuần sau ngày 17 tháng 10.”
Tôi có điểm không hiểu: “Anh muốn đi công tác sao?”
“ Cô không định trở về thành phố W sao?” Vẻ mặt của
hắn ở trong bóng tối nên tôi không nhìn rõ, nhưng tôi nhận ra tiếng nói có sự
không kiên nhẫn.
Bây giờ tôi mới nhớ 17 tháng 10 là ngày giỗ bà nội
tôi, tâm tình lại tụt xuống đáy cốc.
Tôi mệt mỏi ăn nốt bát mì sợi: “Vậy tôi sẽ xin nghỉ
thêm 2 ngày.”
Cứ nghĩ đến bà quản lí tiền mãn kinh tôi lại thấy đau
đầu, lần này xin phép tôi đã bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt với toàn bộ cơ thể
lạnh lẽo của bà ta đến n lần, đến cái rắm cũng phải tâng bốc lên ba cấp mới
được đi , hiện tại lại kéo dài thời hạn…
Tôi lại nghĩ đến hình ảnh bộ dáng sư tử Hà Đông của bà
ta…
Hắn đứng dậy, nói một câu”Hôm nay hơi mặn” rồi bỏ đi,
để lại tôi nhe răng trợn mắt, có ăn là tốt rồi, hơn nửa đêm, cẩn thận ngày mai
họp không tiêu hóa được, tanh tách…
== tôi thật tà ác…