Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 17 : Cánh hoa nhỏ bé (thượng)

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Đến tận bây giờ tôi vẫn là một kẻ ngốc đầu đá, nhưng

ít ra khi lớn lên cũng có chút biến chuyển.



Không hiểu tại sao Quan Ứng Thư lại tự nhiên dở hơi,

muốn đi du lịch nhưng hoàn toàn không theo kiểu du lịch thành thị, nếu là du

lịch thành thị thì chẳng qua cũng chỉ có:



Hai ngọn núi, nhưng chắc chắn không phải là Vương Ốc,

Thái Hàng (Hai

ngọn núi trong tích cổ “Ngu công dời núi” của Trung Quốc); có

hai suối nước nóng, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với suối nước nóng tự

nhiên của Pháp.



Thế nhưng Boss vẫn là Boss, nhăn mặt phân công cho cấp

dưới vẫn luôn là sở trường của hắn. Tôi đành phải tuân mệnh cùng hắn đi dạo

khắp mọi nơi, việc được Quan Ứng Thư đặt cho một cái tên mĩ miều: khảo sát…



Khảo sát một lượt chỗ này, thì ra thành phố bây giờ

đều mở rộng khai phá đến từng địa phương rồi, tất cả những kẻ vô lương tâm đều

tụ tập lại đây, giống hệt như một cái “Las Vegas” phiên bản Trung Quốc. Sòng

bạc gần như đã trở thành nhà của họ, thà thua nhân phẩm chứ không thua tiền,

cuộc sống ở nơi này giống như một sự mỉa mai, khi bạn ngồi tít trên cao, người

ta sẽ coi bạn như thần linh, khoe khoang khắp nơi, nhưng một khi bị thua, bạn

sẽ vạn kiếp bất phục (suốt

đời suốt kiếp không trở lại được), cả đời không thể đứng

dậy nổi.



Mà thật lâu thật lâu trước kia, tôi đã từng giả khùng

làm chuyện điên rồ, móc bài thi chi chít những dấu nhân đỏ choét vào cái móc

câu, vác cần câu lên xe, hoàn thành hết lộ tuyến xe buýt, đi vòng quanh thành

phố, quay một vòng rồi lại một vòng, hăng hái viết lên những lời hào hùng.



Giờ đây, tôi lại ngồi trên xe bus đi vòng quanh thành

phố nhìn mấy tòa cao ốc hoặc biển báo công trình xây dựng mà chỉ trỏ: “Anh xem,

đây chính là tòa thị chính của thành phố, nhưng có phải khí thế còn không bằng

cái ngân hàng kia không? Nhưng ai biết được, hiện nay quan chức đều rất xảo

quyệt, tiêu tiền đều kín tiếng mà tiêu, người của đài truyền hình và phóng viên

đến phóng vấn thì chỉ thấy một cái nhà tranh đơn sơ. Chưa biết chừng còn có bao

nhiêu cái biệt thự bên hồ, hay vài căn nhà lớn nào đó dưới chân núi, cạnh biển

cũng nên…



Càng nói càng thấy nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc kích

động, đã sớm quên mất người bên cạnh là ai, chỉ nhớ đến tới sự căm phẫn, hận

đời…



Lúc quay đầu bỗng nhìn thấy vẻ mặt đen xì của Quan Ứng
vàng đang bốc khói.



Đại Boss lại một lần nữa nhíu mày: “Cô chắc chắn chứ?”



Tôi dùng sức gật gật đầu: “Anh nhìn xem, có bao nhiêu

cái đầu bên trong là biết có bao nhiêu món ăn ngon”. Tôi đã sắp không thu nước

miếng lại được nữa rồi.



“Chuyện gì cũng dựa vào số đông”. Rõ ràng hắn

không tin tưởng lời nói của tôi, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét cộng khinh thường

chỗ này. Tôi hơi tức giận: “Anh có thể đừng đưa ra kết luận sớm như vậy được

không, ăn thử thì mới kết luận được chứ, cũng giống việc anh buôn bán dựa trên

khảo sát đánh giá để ký hợp đồng đấy thôi. Ăn cái này không chết người được

đâu”.



Tôi chỉ hận không thể lôi tất cả những kiến thức về

sách lược kinh doanh ra sử dụng một lần.



“Ăn có chết người hay không tôi không biết,

nhưng tôi chắc chắn lúc ngồi ăn sẽ gặp phải kẻ xấu”. Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm

túc.



Tôi tức giận đến giậm mạnh chân xuống đất, quyết định

không thèm quan tâm đến hắn nữa: “Anh không đi sẽ hối hận cả đời!”



Hình như lời nói này không có ý cho phép chọn lựa….



Hắn bỗng nhìn tôi chằm chằm, tròng mắt đen như bầu

trời đêm, bên trong điểm hàng ngàn ngôi sao…



Tôi kinh ngạc nhìn hắn một lúc, giống như bị đóng đinh

tại chỗ, không thể động đậy, hoặc là suy nghĩ của tôi đã bị con ngươi đen như

mực của hắn quấn lấy, không tìm thấy đường ra…



Thoáng chốc, hắn hơi hơi mỉm cười: “ Đã như vậy rồi

thì đi thôi.”



Mà tôi, lòng dạ lại càng thêm hỗn loạn, Boss vừa mới

nở nụ cười? Thật sự nở nụ cười…



Hiện giờ tôi thật sự còn vui hơn cả lần đi vườn bách

thú hồi nhỏ, có một chú khỉ bắt được quả chuối tôi ném vào…



= =