Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 19 : Cánh hoa nhỏ bé (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Tôi có cả tình cảm thân thiết với chủ nhà lẫn phẩm

chất của người hầu từ trong tận xương tủy nên vội vàng đi lên lầu, thu xếp lau

chùi cái bàn trống duy nhất còn lại, bày ghế ra hộ hắn, cẩn thận theo sát hắn

như người làm trong quán.



Rồi gọi món tủ của quán là chắn cá tẩm bột và trân

châu từ gạo nếp, lại thêm món vịt chiên giòn nổi tiếng gần xa.



Đến khi các món ăn được mang đến thì nước dãi của tôi

đã gần tuôn ra thành sông.



Tôi nhìn vẻ mặt vẫn cứ tỉnh bơ của hắn, không khỏi lên

tiếng giải thích: “Tuy món này về hình thức bình thường, nhưng ăn đâu chỉ có

hình thức. Lúc tôi học đại học luôn cùng ông cụ Trúc Diệp phóng xe đến đây ăn.

Lần nào cũng ăn no đến mức như không thể bước ra nổi khỏi cái động hồ ly …”



Hắn từ chối cho ý kiến, cầm đũa gảy gảy mấy miếng bột

dính vào rồi chậm rãi ngẩng đầu: “Trường học của cô tên là gì?”



Tôi sốt ruột chờ hắn đánh giá nên trả lời cho có lệ:

“Là một trường đại học không có dhắn tiếng lắm, cũng không tính là loại hàng

đầu được.” Đột nhiên tôi lại nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng mà hiện giờ trường của

tôi hẳn là rất được, đợi ăn xong tôi sẽ đưa anh đi dạo qua.”



Tôi không thể không ăn bốc, tay trái tôi cầm món vịt

chiên giòn, tay phải cầm nguyên miếng tẩm bột sung sướng ngốn hết quên cả trời

đất, chẳng còn hình tượng nữa. Mà hắn vì đi ăn nên sau khi chuẩn bị cũng mặc

một bộ thường phục, áo cặp tình nhân với tôi = = (thật không hiểu Trần lái

xe đã suy nghĩ sắp xếp gì nữa!), ống tay áo cũng hơi

hơi xắn lên. Nhìn thế nào cũng rất tao nhã thong dong, thực sự ngăn nắp như đi

ăn cơm Tây …



Rốt cuộc là với bề ngoài được trời xanh ưu ái, cách ăn

uống lại tuỳ ý nên khi không hề để ý đã dẫn dắt rất nhiều ánh mắt mọi người ngó

sang. Ở cái bàn cách không xa đều là nữ sinh đến ăn món cá tẩm bột, tầm mắt

không hề lệch khỏi quỹ đạo chỗ Quan Ứng Thư. Tôi có chút ít đắc ý nho nhỏ, cứ

như là tâm lý khoe khoang mình cao hơn so với người khác vậy. Thời gian đã qua

khá lâu mà tình hình không hề thay đổi, để viên dạ minh châu của mình bị nhòm


Đúng lúc tôi đang tức giận đến không nghĩ ra được câu

đáp trả lợi hại nào thì đại BOSS rốt cuộc cũng lên tiếng với giọng điệu dứt

khoát tuyệt đối: “Tiểu thư, xin hãy bỏ tay của cô ra, không nên trêu chọc vợ

tôi .”







Những lời này hiệu quả còn gấp một trăm lần câu nói

của tôi. Cô gái bộ dạng cũng khá xinh đẹp kia cuối cùng cũng buông móng vuốt

của mình ra, giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chà, thì ra trên thế giới này thật

sự vẫn còn có chuyện bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”



… Đây tựa như thứ tình huống gọi là đã chết còn muốn

cắn người thêm một miếng sao?



Tôi tức giận đến đầu hơi choáng váng, trên thế giới

này kẻ xấu đều là loại nhanh mồm nhanh miệng!



Đành phồng mồm ngồi xuống, rầu rĩ tiếp tục cắn miếng

thịt vịt chiên giòn dễ bắt nạt cho hết giận. Lơ đãng nhìn Quan Ứng Thư, nghĩ

đến chuyện vừa rồi hắn ta đã giải vây cho tôi thì cơn tức giận trong lòng lại

đột nhiên tiêu tan đi hơn nửa.



“Mấy nhóc bây giờ thật sự quá to gan…” Tôi không kìm

được hơi sụt sịt.



Hắn ta không thèm quan tâm đến tôi.



“Vừa rồi tại sao anh lên tiếng hộ tôi?”



Lúc này hắn mới ngẩng đầu: “Có sao? Tôi chỉ tôn trọng

công việc của nhân viên Cục Dân Chính.”



… Quả nhiên vẫn luôn vì tờ giấy đăng kí kết hôn kia. =

=