Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 24 : Sóng lớn dâng lên (thượng)…

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Từ

chương này chính thức đổi cách xưng hô cho hai anh chị cho tình cảm:”>



Vội vàng lên mạng nạp tiền, cuối cùng cũng nối máy

được với điện thoại của con nha đầu chết tiệt Trúc Diệp. Không ngờ lại bị nó

chặn họng đả kích trước: “Các người sao có thể thiếu đạo đức như vậy? Bỏ lại

một mình khách ở nhà, còn bản thân thì không biết đã chạy tới xó nào hưởng tuần

trăng mật rồi…”



Phật viết: tôi gọi điện thoại không phải vì tức giận…

tôi gọi điện thoại không phải vì tức giận… tôi gọi điện thoại không phải vì tức

giận…



“Bây giờ cậu đang ở đâu? Hành lý đều chuyển đi cả

rồi.” Tôi mặt mày tươi cười, kỳ thật một chút cũng không áy náy = =



“Trải báo ngủ ngoài đường.” Cơn giận của Trúc Diệp vẫn

còn chưa dứt



Tôi cũng lười chẳng muốn nói chuyện tử tế: “Nói hay

không, dám không nói… thì thôi. Dù sao nhiều thứ như vậy một mình tớ vẫn ăn

được tất…” Cố ý bỏ lại một nửa không nói.



“Ôi chao ôi chao ôi chao, cậu để lại cho tớ một ít đi,

hiện giờ tớ tìm thấy một chỗ rồi, hôm qua mới phỏng vấn thành công, ngày mai

phải đi làm.” Giọng nói không kìm nén được niềm vui sướng tự đắc.



Tôi cũng không khỏi chấn động: “Sao cậu lại vội vàng

như thế? Hơn nữa phòng có rộng không?” Tôi lúc ấy còn phải theo gót chủ nhà nói

vỡ cả mồm mới thuê được cái phòng trọ mùa xuân thì ẩm ướt tận trời, mùa hè bị

nắng chiều rọi đầy đất, mùa thu cát bụi đầy phòng, mùa đông gió lạnh heo hút…



“Phòng ở là của Lý Quân Thành, tớ đây là con nhà nghèo

liêm khiết, làm sao có thể dựa vào sức mình chạy loạn ba vòng đi tìm nhà ở được

chứ, chỉ có thể nhờ cậy bạn bè bên ngoài thôi…” Cô ấy còn sinh động cố làm ra

vẻ muốn tìm sự thương cảm.



Tôi chán nản khinh thường: “Đừng có chế giễu tớ, một

tháng tiền tiêu vặt của cậu đã bằng tiền lương tớ không ăn không uống kiếm được

trong cả một năm.”



“Chưa từng nghe câu nói này sao: Không yêu công việc

sẽ phải chịu đói! Cha tớ vừa nghe tin tớ có dự định cắm rễ ở thành phố M chơi

bời một thời gian đã trở mặt đóng băng tất cả chi phiếu tớ sở hữu!”



Tôi cũng hiểu được chỉ có chuyện này mới có thể uy

hiếp cô ấy: “Thế cậu định kiếm cơm kiểu gì?”



“May tớ đoán sẵn được chuyện này rồi nên đã gọi điện

rút năm vạn tiền mặt trước…”


= = Từ này là tiêu chuẩn cho trẻ con nha!



“Chuyện gì? Chúng ta được tăng tiền lương à?” Tôi gần

đây tiêu tiền như nước chảy, tài chính đã sắp thiếu hụt gian nan giống Hy Lạp…



“Cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền tiền, đúng là

không có tiền đồ. Ngành của chúng ta sắp có một vị tổng giám đốc mới, theo

truyền thuyết là một vị thạc sĩ hai bằng từ nước ngoài về nha, con người cũng

rất tuấn tú lịch sự, phong lưu lỗi lạc!”



Nói với người phụ nữ kết hôn chuyện này để làm gì, rõ

ràng là dụ dỗ tôi hồng hạnh vượt tường (ngoại tình) mà… =

=



“Tên gọi là Du Phái, du trong du ngoạn, phái từ công

phá, đúng là một cái tên cương quyết nha!” Tiểu Mẫn tiếp tục bày ra một bộ mặt

háo sắc mãnh liệt.



Tôi bắt đầu thấy đau đầu, không vị nghiên cứu sinh này

đã tốt nghiệp đại học sao? Tại sao lúc háo sắc còn ấu trĩ hơn cả Trúc Diệp…



Nhưng mà cũng hơi ngạc nhiên một chút, lần đầu tiên

trong đời tôi nghe thấy có người họ Du.



“Thế còn Tào tổng thì sao?” Tôi thật sự không hiểu rõ

lắm về cơ cấu công ti.



Tiểu Mẫn lén lút nhìn xung quhắn, thầm thì: “Nghe nói

là sổ sách không minh bạch, trực tiếp bị cách chức, cuối tuần sẽ thẩm tra.”



Tôi hơi tức giận, thực ra ngoại trừ thái độ thích ra

oai, Tào tổng đối với tôi cũng khá tốt. So với người mới tới mà tôi không hiểu

rõ thì làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn.



Chỉ có thể cúi đầu kiểm tra công việc của tuần trước,

cầu trời không mắc lỗi, châm ngòi cây đuốc cho vị tổng giám đốc mới nhậm chức

đốt…



“Tiểu Mẫn, cái bảng biểu báo cáo chi tiêu này là do

cậu làm a?” Tôi run rẩy hỏi, đây chính là cái báo cáo trước khi tôi nghỉ đã

ngàn vạn lần dặn dò cô ấy phải viết cẩn thận …



Cô ấy liếc mắt sang một cái: “Đúng vậy, sao thế? Không

phải đã nộp lên rồi sao?”



“Tiểu Mẫn thối, cậu hại chết tớ rồi!”



Tôi khóc không ra nước mặt bất lực nhìn đống số liệu

sai, ngồi một chỗ đợi vận rủi đổ ụp xuống…