Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 25 : Sóng lớn dâng lên (trung) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Quả nhiên không thể bình yên đợi đến giờ tan ca, tôi
đã bị những cuộc gọi khẩn cấp triệu hồi đến văn phòng …
Cuối cùng tôi cũng được thỉnh giáo lần đầu tiên: Du
Phái trong truyền thuyết cương quyết như thế nào, soái ca tức giận thì sẽ ra
làm sao. Tuy nhiên, đối với một người đã qua lại chán chê với tứ đại cực phẩm
soái ca như tôi, sắc đẹp của anh ta thật sự không thể làm người ta rung động
một chút nào.
Lạnh lùng nghiêm nghị thua đại BOSS, yêu khí cản không
nổi Lý Quân Thành, tao nhã cũng không bì kịp Lôi Thần, phúc hắc, xem ra cũng
thua kém Hướng đại soái…
Tôi biết thân biết phận vâng lời chờ ai đó mắng, nhớ
lại lời dặn dò đúng đắn ngày hôm qua của Trúc Diệp: Tĩnh lặng lắng nghe, im
lặng chịu trận.
Quản lý Quách ân cần chỉ dạy: “Tiểu Mạc à, so với những
người vào cùng thì tư chất và bằng cấp của cô quả thật không bằng được, vì thế
lúc nào tôi cũng chú ý đến cô, dạy bảo cô, thiên vị cô một chút. Nhưng lần này
cô xem xem, sai lầm ấu trĩ như thế này, sao cô có thể quên?” Bà đưa bản báo cáo
qua chỗ Du Phái.
Tôi cúi đầu càng thấp.
“Tôi mặc kệ cô có quan hệ gì với thư ký Hạ, cô phải
tuân thủ mọi quy tắc, làm việc thì qua loa tắc trách, xin nghỉ cũng vô cùng tùy
tiện, như vậy có giống một người có nghề nghiệp không? Còn không mau trở về nhà
làm vợ thảo dâu hiền đi!” Giọng điệu của Du Phải rất không ổn!
Tôi ngơ ngác, sao lại là thư ký Hạ mà không phải là
Quan Ứng Thư? Sao tôi lại có quan hệ với thư ký Hạ?
“Thực sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ
không tái phạm.” Tôi khúm núm, vẫn thầm nói trong lòng, phải chăng gần đây sao
chiếu mệnh của tôi có vấn đề? Tại sao bao thứ oan ức đều trút hết lên đầu tôi?
= =
“Hừ, nếu có lần sau, đừng trách tôi không nương tay dù
cô là người mới!” Du Phái nói rồi phất tay áo bước đi.
= = Làm như anh không phải người mới ấy!
Bộ dạng Quản lí Quách có vẻ ngượng ngùng: “Du tổng vừa
nhậm chức nên phải tỏ ra mạnh mẽ, có tiếng khắc nghiệt trong việc đối xử với
cấp dưới, cô hôm nay coi như tốt số rồi đấy.”
Người vợ kia quay sang nhìn tôi cười xấu hổ, giọng
điệu không được tự nhiên: ”Cô có vẻ ít nói
thật nha!”
Thật sự là tiêu chuẩn ngôn ngữ Internet!
Tôi cũng xấu hổ chỉ dám cười gượng: “Cô cũng vậy…”
Khi hai người họ đi được một quãng xa, tôi mới lúng
túng quay qua hỏi Quan Ứng Thư: “Anh cảm thấy em ít nói không?”
Hắn không quay đầu lại rời khỏi, đi được xa xa mới cho
một câu: “Tôi cảm thấy chúng ta cần phải đi.”
… Phong tình vũ trụ thật là khó hiểu!
Tả San Hô gọi điện thoại đến: “Cậu có nhà không? Chúng
tớ đang ở ‘Dưới tàng cây’ quậy một bữa.”
Không cần giải thích, bối cảnh âm nhạc ồn ào đã tiết
lộ địa chỉ.
Tôi quay đầu ngó vào cửa thư phòng, cảm thấy do dự. Lỡ
như buổi tối hắn phát hiện tôi mất tăm tung tích, liệu sớm mai cái mặt tôi có
lên bản tin buổi sáng không?
Ai biết được thật là trùng hợp, cửa thư phòng bật mở,
hắn tiến về phía tôi: “Thay quần áo, theo tôi ra ngoài.”
“OK, tuân lệnh!” Tôi hưng phấn vội cáo biệt Tả San
Hôt: “Chờ tớ, lập tức đến đây.”
“Dưới tàng cây” là khu giải trí tổng hợp, từ lầu một
đến lầu 17 đều vô cùng nào nhiệt.
Dừng xe, một cậu phục vụ khá điển trai chạy tới mở của
xe, cổng vào là một dãy người bảo vệ thân hình cao to, nghe nói đều là quân
nhân xuất ngũ, tất nhiên tất cả chỉ là nghe nói. Vào sâu một chút không khí có
phần náo nhiệt hơn, một hàng các tiểu thư mặc sườn xám đứng tiếp khách, khác
hẳn với không khi nghi ngút khói thuốc thường thấy ở các quán bar.
Tôi có chút thổn thức, giàu nghèo chênh lệch quá lớn,
tôi nhận thấy Quan Ứng Thư đã đi trước một bước với khuôn mặt không biến đổi.
Hắn vốn ở một thế giới khác, vạn dặm xa xôi tôi không thể với tới được …