Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 26 : Sóng lớn dâng lên (hạ) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Tôi lâng lâng đi theo Quan Ứng Thư vào trong, dọc theo
đường đi liên tiếp có người lễ phép gật đầu, đương nhiên, tôi khẳng định chắc
chắn rằng họ không phải chào tôi. Nhưng tôi bình thường cũng không thấy anh ta
ra khỏi nhà mấy, cũng không biết có phải hay không nhân phẩm đàng hoàng tích
lũy tiếng tăm từ lâu rồi, hay bởi vì là khách hàng quen thuộc, cho nên người
gặp người kính….
Tôi lén liếc mắt một cái, không chỗ nào không phải là
tuấn nam mỹ nữ, đôi mắt nhỏ ẩn chứa vẻ thông minh kia không phải mị nhãn bay
loạn mà chính là nếu nhìn thẳng vào nó, người ta sẽ cảm giác có một loại kính
sợ, đôi mắt chứa đầy tâm tư bên trong. Tôi cũng tò mò, suy nghĩ xem Quan Ứng
Thư cửa chính không ra cửa phụ không bước thế nào mà lại có được nhiều sự ưu ái
như vậy, hay là muốn chứng minh chế độ xã hội chủ nghĩa vẫn không thể thoát
khỏi thói quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài thượng lưu.
Vừa ngồi vào ghế lô tôi mới phát hiện Trúc Diệp đã ở
đây từ lúc nào, ngồi bên cạnh là Lý Quân Thành đang giơ sâm banh với ý muốn
chào tôi., thỉnh thoảng nghe được Lý Quân Thành bất mãn nói : ‘Ôi chao ôi chao
ôi chao, Lôi Tử cậu đây rõ ràng là phóng thủy, người mù đều nhìn ra được.”
Trúc Diệp trực tiếp bắt đầu, lao xao ồn ào: “ Lại đây
lại đây, tôi sẽ đem bọn họ đánh đến hoa rơi nước chảy không còn chỗ trốn.”
Điều ấy tôi kỳ thực hoài nghi, tuy nói chúng tôi lúc ở
kí túc xá là Đông Phương Bất Bại thường xuyên thắng, nhưng cùng với vài nhân
vật đa mưu túc trí so tài, phỏng chừng cao thấp đã hiện rõ.
Tả San Hô (San San) ngồi trên sôpha bên
cạnh cắn cắn hộp sữa chua, không biết đang ôm di động làm trò gì mà nhăn mặt
cau mày. Đoán chừng là lại đang chơi thực vật đại chiến cương thi, qua không
được BOSS cửa đầu đây mà.
Hướng Khôn đứng gần cửa, vừa nhìn thấy Quan Ứng Thư
vào phòng, vừa vặn hết một ván, liền buông tay : ‘Để cho mấy người các cô ấy
chơi đi. ‘
Bốn nam nhân không biết trốn chỗ nào lặng lẽ đi, tôi
cũng không xen vào.
Tả San Hô rốt cục ủ rũ mà ném điện thoại di động, đoán
chừng là vừa mới chết không có chỗ chôn.
Lã Tang Tang đang tập trung tinh thần truyền dạy quy
tắc quốc túy chân chính cho Trúc Diệp, cũng nhất quyết vạch ra xem Trúc Diệp
vừa mới thảm bại ở chỗ nào.
‘Hả? Cậu đã uống mấy chén rồi ?’ Cô nhìn nhìn chén
rượu màu sắc rực rõ của tôi.
‘Bằng không cậu xem, kia không phải Tần Y Y sao ?’ Tôi
chỉ chỉ cô gái ở đầu xa kia, người đó mặc một bộ váy da màu đen, đường cong gợi
cảm, lắc lư thành thạo ở sàn nhảy như con rắn nước.
Cô cũng nhìn chằm chằm một hồi lâu: ‘Có chút hơi
giống.’
Đôi mắt được tô màu thật đậm, trang điểm chả khác gì
mấy diễn viên phim truyền hình. Tôi tự nhiên có ảo giác, cô ấy đang quay phim ở
chỗ này.
Tả San Hô càng xem càng kích động : ‘ Thật sự càng xem
càng giống, đi xem một chút, chúng ta đi xin ảnh với chữ ký.’ Nói rồi cũng
không để ý tới phản ứng của tôi, kéo tôi đến chỗ sàn nhảy bên đó.
‘Nếu như cô ấy không muốn bị nhận ra thì sao ? Ngộ nhỡ
có phóng viên thì sao ? Ngày mai đầu đề báo chí sẽ viết thế nào ? Như vậy tùy
tiện sẽ hủy đi tương lai của cô ấy.’ Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn,
huống hồ tôi cũng không phải muốn đối địch với cô ta.
Tả San Hô cũng ý thức được làm thế đúng thật là không
tốt lắm, vội lui về tới hỏi người pha chế rượu : ‘Vương quản lí tầng này của
các ngươi đâu ?’
Người pha chế rượu lắc đầu, nhưng thật ra tôi đang rất
sợ hãi hỏi cô ấy : ‘Sao cậu lại biết quản lí?’
Cô ấy nhìn tôi giống như nhìn người ngoài hành tinh :
‘Đây là gia sản nhà cậu mà, chúng tớ ở trong này đã quậy sắp chán rồi.’ Tôi hơn
nửa ngày mới trở lại bình thường.
Thần: ‘Vậy ‘Dưới tàng cây’ này là do Quan Ứng Thư mở
?’
Cô gật gật đầu: ‘Là anh ấy bỏ vốn, chỉ làm lão bản
phía sau thôi, quản lý là một người khác.”
Tôi lảo đảo một cái, cơ hồ có cảm giác đứng không
vững. Hóa ra nơi này cũng có liên quan đến hắn, tôi cho tới bây giờ cũng không
biết gì hết…