Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 28 : Tâm trạng mông lung (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


“Sau đó à? Sau đó cậu sẽ lao đầu vào chứ sao. Trong

chuyện tình cảm, khi bắt đầu người phụ nữ thường không đặt ra một tiêu chuẩn

quá cao cũng không nghĩ rằng mình sẽ vướng vào bùn sâu.” Cô ấy tựa hồ cũng có

chút thổn thức.



“Vậy làm sao bây giờ?” Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm cô

ấy, muốn tìm một lối thoát cho bản thân.



Cô cười đến khoa trương: “Cậu thật khờ…” Câu nói này

rất có điểm giống như ý tứ của một bà

chị dâu đang khuyên nhủ.



“Thổ lộ đi, chúng ta trước kia không phải đều như vậy

sao? Theo tớ thấy, Quan Ứng Thư đối với cậu cũng không phải nước chảy vô tình,

huống hồ hắn luôn luôn rối loạn, cậu mà không có động tĩnh trước thì hai các

cậu chứ chạy vòng tròn đi.”



Tôi có một chút kinh hãi lo sợ, thổ lộ với đại Boss?

Trừ phi có 100 người nguyện ý cho tôi 100 lá gan



“Tớ không dám…”



Trúc Diệp bộ dáng bất hạnh vì không rèn được sắt thành

thép: “Thế này có gì mà sợ? Ngày trước cậu còn giúp tớ đi thổ lộ nhé, khi đó

sao lại có lá gan lớn thế?



” Chuyện đấy là do người muốn thổ lộ không phải là tớ,

cho nên không sợ bị từ chối cũng không sợ xấu hổ…”



Đại khái là cảm thấy tôi thật sự không cứu được nữa,

cô thở dài: “Nếu không dám, thì thuận theo tự nhiên đi.”



Tôi mãnh liệt gật đầu, nếu mà phải chọn giữa thuận

theo tự nhiên và thổ lộ thì tôi chọn cái thứ nhất: “Chúng tớ vốn không thuộc

cùng thế giới, hắn nổi bật bất

phàm như vậy, tớ làm sao xứng đôi?”



Ngữ khí có chút cam chịu.



“Cậu chưa từng yêu đương, sao lại thấu hiểu như thế?”

Cô vẻ mặt nghi hoặc.



“Nhìn thấy vài con heo chạy…” Cô cắn một ngụm tương

sườn, mãi mới phản ứng được: “Mạc Nhan Hinh, cậu chết đi!”







Sau khi trở về, tôi có chút kỳ dị vui vẻ.



“Người bạn nhỏ, em xem mắt thành công à?” Tiểu Mẫn

tiến lại gần.


lương nước lên thì thuyền lên*, nhưng tiền lương vẫn do Quan Ứng Thư phát, mà

tôi phục vụ cho Du Phái, tính thế nào cũng là nhà tôi bị lỗ. Phép tính toán này

khiến tôi cả ngày không thể nhiệt tình làm việc…



(*Nước lên thì thuyền lên: sự vật phát triển thì những

gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo)



Gần tới lúc tan tầm tôi vô cùng lo lắng hoàn thành

công việc hôm nay, đang chuẩn bị tranh thủ đi thư viện thì lại bị Du tổng ngăn

cản…



Sau hôm cùng Quan Ứng Thư công chứng một ngày tôi liền

phát hiện thư viện cách nhà chúng tôi không xa, bên trong số lượng sách phong

phú và toàn diện, đúng ý tôi, không giống trong thư phòng Quan Ứng Thư, ngoại

trừ kinh tế pháp luật thì cũng là tâm lý, không thú vị đến mức tôi phát điên.

Sau khi làm thẻ mượn sách một tháng tôi đến hai lần, bởi vì đến chin giờ tối

mới đóng cửa, nên tôi hoàn toàn có thời gian sau khi tan tầm thuận tiện mang

mấy quyển sách về nhà.



Tôi chỉ có ngoan ngoãn đợi mệnh.



Hắn vừa khoác lên bộ tây trang màu xám vừa giải thích:

“Hôm nay ở lại cùng tôi đến “Dưới tàng cây”, ăn cơm chiều với vài vị khách.”

Tôi trợn tròn mắt, loại chuyện xã giao này hẳn là chuyện của bộ quan hệ xã hội

chứ? Chẳng lẽ bộ quan hệ xã hội công ty chúng tôi thiếu người? Ăn cơm thì ăn

cơm, sao phải đi



“Dưới tàng cây”?



Tôi không bình tĩnh : “Được, chờ tôi gọi điện thoại

báo cho bố tôi một tiếng.”



Tôi run rẩy lật danh thiếp, đây không chừng là chủ ý

của Quan Ứng Thư: “Alo ? Là tôi.”



Hắn “Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã biết.



“Hôm nay tôi phải đi xã giao, anh gọi dì Chu đến làm

cơm chiều hoặc anh đi ra ngoài ăn đi?” Ngữ khí của tôi nhẹ như cánh bướm, không

dám nhấn trọng âm.



“Cô có năng lực xã giao từ bao giờ thế ?” Giọng nói

hắn trầm xuống.



“Do Du tổng ấy, tôi hiện tại là trợ lý của hắn, cùng

hắn đi đến “Dưới tàng cây” ăn cơm cùng vài vị khách…”



Chờ đợi tức giận ngập trời thổi quét, thế nhưng chỉ có

tiếng điện thoại”Tút tút tút”? Được buông tha nhanh thế sao? Tôi vui sắp điên

rồi…