Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 29 : Tâm trạng mông lung (hạ) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Lần thứ hai đến đây nên không có gì rung động, cũng

không có loại phô trương như lần đầu khiến ai nấy đều lườm nguýt. Một người

phục vụ mặt mày tuấn tú đưa thẳng chúng tôi đến phòng riêng đã đặt trước có tên

rất độc đáo “Hoàng Đằng Tửu”. Tôi vừa xấu hổ vừa âm thầm tự đánh giá không biết

có phòng nào tên “Hồng Tô Thủ” cho xứng hay không . . .



(“Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu” miêu tả vẻ đẹp của đôi

tay.“Hồng tô thủ” chỉ đôi tay tinh tế hồng nhuận. “Hoàng đằng tửu” là kết hợp

với từ phía trên, miêu tả lúc đôi tay này rót rượu)



Ở đây phần lớn là các chú ba bốn mươi tuổi, kể ra thì

tôi cũng không hiểu ra sao nhưng cũng không nói gì. Cả phòng riêng chỉ có mỗi

tôi là nữ, cứ ngồi cười khúc khích cũng nghiễm nhiên đã là hấp dẫn.



Người được gọi là Vương tổng khi cười rộ thì mặt mày

chi chit nếp nhăn giống như lá khô, thấy tôi vẫn luôn bị lạnh nhạt liền cười

híp mắt mời rượu: “Làm sao Mạc tiểu thư cũng không dùng bữa đi? Cũng không thấy

uống rượu, không phải là không coi trọng chúng tôi sao?” Ông nói rõ to, nước

bọt bắn tận đến đĩa cá trình hấp trước mặt chưa có ai động đũa đến. Trong lòng

tôi vừa đau khổ lại tiếc hận, âm thầm nhớ kỹ có đói rã bụng cũng không ăn món

cá trình này . . .



“Không có không có.” Tôi thật sự không phải nhân vật

có chỗ dựa nên trả lời cũng hơi khó khăn.



“Toàn là món không thể ăn? Lại đây, gọi nhân viên nhà

hàng, mang thêm mấy món mà Mạc tiểu thư thích ăn.” Nụ cười của ông ta thực là

làm cho người ta buồn nôn.



Lúc trước giữa tôi và ông ta cách một người, ai biết

hắn lại là tên chó săn. Nay thấy ông ta có chút ân cần đối với tôi thì phát

điên năn nỉ muốn đổi vị trí với tôi, hắn nói là như thế có thể trao đổi gì đó

cùng Du Phái.



Trao đổi em gái anh ấy!



Tôi không thể làm gì, nên chỉ có ngồi tại chỗ không

nhúc nhích.



Du Phái coi như có hơi tùy hứng: “Nếu như vậy, tôi

liền đổi chỗ ngồi cùng tiểu Mạc vậy, cũng như nhau.”



Trong lòng tôi vui vẻ, muốn quý mạng mình thì cứ rời

xa Vương tổng. . .



Nào biết đâu rằng cái lão Vương tổng đáng ghét kia vẫn

còn chưa từ bỏ ý định: “Thế này là Mạc tiểu thư xem thường tôi, có chủ tâm muốn

rời xa tôi mà không ngồi với tôi đó ….” Ông ta cười đến giống như một đóa hoa

cúc. . .
bứt ra khỏi cảm xúc vui sướng khi người gặp họa. Nhìn “Mẫu Đơn đình” cực kỳ (vô

cùng tương tư) kia tôi liền không nhịn được mà thốt ra, sao lại để cho “Mỹ nhân

mắc nợ” thế này? Tầm thường mới thành như vậy . . .



Hắn mở cửa cũng không kiên nhẫn: “Mạc Nhan Hinh, đến

khi nào thì cô mới để cho người ta bớt lo? Tôi cưới cô về chẳng lẽ chỉ để giải

quyết hậu quả cho cô?!”



Tôi không chịu tiếp thu liền đem khí thế vừa mới ứng

phó Vương Cúc Hoa mà đáp: “Vậy thì là vì cái gì? !”



Hắn xoay người lại trừng mắt nhìn tôi. Cho tới bây giờ

tôi chưa từng thấy hắn có bộ dáng đó, theo như lời của Trúc Diệp hình dung

chính là phẫn nộ trào dâng. Tôi không biết liệu mình có thể thong dong ứng phó

với sự kiêu ngạo như núi lửa của hắn, hơn nữa có thể bình yên vô sự toàn thân

thoát ra hay không.



Quả thực so sánh với Vương Cúc Hoa thì hắn vẫn còn

đáng sợ hơn, người ta là mềm yếu hèn mọn, còn ánh mắt của hắn thì như lửa sắp

phun. Làm cho không khí thật đáng sợ, chỉ để cho tôi không gian chật chội không

thể hô hấp, không thể nhúc nhích.



“Cũng không phải tôi đã chủ động nói là đi xã giao, là

công việc đòi hỏi hay sao.” Tôi dùng toàn lực để biện hộ cho mình.



Hắn hừ lạnh một tiếng: “Du Phái thật tinh mắt, dẫn cô

đến giao tiếp với một đám người từng trải?” Trông bộ dáng của hắn tức đến không

đánh tôi một cái thì thật sự là mới lạ.



“Hắn cáo già không phải vẫn bị tôi làm nghẹn họng

không nói nổi một từ sao?” Tôi không khỏi có hơi đắc chí.



Mà không biết những lời này thực sự chọc giận hắn.



Hắn cứ như vậy đi tới trước mặt tôi. Vì chỉ mới bật

đèn tường yếu ớt, nên toàn bộ ánh sáng chiếu vào lưng của hắn . Trước bóng đen

thật lớn của hắn, tôi …



phát lạnh trong lòng.



Có lẽ là hắn vừa mới như thiên sứ từ trên trời giáng

xuống làm cho tôi rung động quá lớn, nên tôi còn chưa kịp trở lại như cũ; Hoặc

là ngọn đèn chết tiệt yếu ớt mập mờ này quấy phá. Không ngờ tôi lại vươn hai

tay ôm lấy quái vật mang dáng dấp người đàn ông bình thường kia.



Vùi đầu ở trong ngực hắn, âm thanh rốt cuộc vì ức chế

mà không ngừng run rẩy: “Cám ơn anh.”