Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 31 : Mạc thổ lộ, đến gần Quan . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Quan Ứng Thư, anh vì em mà gây chiến, rốt cuộc là vì
sao?
Tôi không dám suy đoán lung tung, huống hồ thánh ý khó
thăm dò, tế bào não hạn hẹp của tôi không thể gánh vác.
Mà việc tôi có thể làm chỉ là xúc động theo đuổi kết
quả, cần một người nghe tôi phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng, chẳng sợ thiêu
thân lao đầu vào lửa, chẳng sợ cuối cùng thịt nát xương tan…
Đời người, luôn phải có một lần dũng cảm tiến tới bất
kể kết quả.
Văn phòng của Quan Ứng Thư đối với những con kiến nhân
viên chúng tôi mà nói chính là Quỳnh lâu ngọc vũ*, là chỗ sâu nhất trong mây,
không phải ai cũng có thể tùy tiện đại sấm Long Cung, đại náo Thiên Không. (*lầu quỳnh nhà ngọc)
Như tôi mà nói, lấy tập văn kiện làm lá chắn, giả vờ
giả vịt cùng thư ký nhỏ nhắn xinh xắn đùa cợt…
Cô cúp điện thoại rồi giơ lên vẻ mặt tươi cười đúng
mực dẫn theo tôi: “Mời vào.”
Cánh cửa trổ hoa to đùng được đóng lại sau lưng tôi,
tiếng động nhỏ đến mức không nghe thấy. Tôi có chút sợ hãi, giống như người hít
thuốc phiện ý thức được bản thân đang đi trên một con đường không thể quay về,
muốn quay đầu nhưng đã bị thuốc và kim tiêm làm cho xoay chuyển trời đất, vô
sức lực.
Hắn tựa hồ cũng không bận rộn, cũng không bất ngờ khi
tôi tùy tiện xông lên như vậy, trong ánh mắt càng không có ý trách cứ. Hoặc nên
nói là tôi nhìn không thấu vẻ mặt của hắn, sâu không lường được, nhưng cũng tẻ
nhạt .
“Anh vì sao lại giúp tôi?” Những lúc sắp không
bình thường người ta thường có dũng khí.
“Đang giờ làm việc cô vội vàng xông lên đây chỉ để hỏi
câu này?”
“Không phải, còn có vì sao ngày trước anh không
chút do dự đồng ý kết hôn với tôi, không chút do dự giúp bố tôi chuyển viện; vì
sao khi tôi trở về thăm bà tôi anh muốn đi theo, còn tặng bà hoa rực rỡ nhất?
thua Al Pacino…(Alfredo
James Pacino (sinh 1940), thường được biết đến với tên Al Pacino là một diễn
viên nổi tiếng của sân khấu và điện ảnh Hoa Kì.Al Pacino được nhớ đến nhất với
vai diễn Michael Corleone trong bộ ba phim Bố già và vai Tony Montana trong
phim Scarface)
Tôi một mình ở trong văn phòng to như vậy, không còn
khí lực mà khóc to, dần dần liền ngừng = =
Một mặt ôm hộp khăn tay giải quyết di chứng khóc một
mặt đánh giá phong cách văn phòng. Hoàn toàn không ngoài dự đoán của tôi, đúng
với cảm giác Quan Ứng Thư mang lại, đơn giản trống trải, hai sắc trắng đen,
đường cong rõ ràng, nhưng vẫn làm cho người ta tự dưng sinh ra một cỗ lãnh ý,
giống như bị vây tại nơi hoang tàn vắng vẻ. Tôi nghi ngờ hắn bình thường ở
trong này làm việc có thể cảm thấy cô đơn hay không…
Đương nhiên, tôi cũng biết, hắn không thể đủ lý giải
thuật ngữ cao sang như cô đơn = =
Phòng trong còn có phòng ngủ, trên giường lớn chăn
mỏng tơ lục được gấp ngay ngắn như miếng đậu hũ, khó coi cực kỳ. Chỉ có một cái
gối đầu, phát hiện này làm cho tôi có chút âm thầm cao hứng.
Tuy nhiên tôi phỏng chừng hắn không thường ở trong này
nghỉ ngơi, từ sau khi chúng tôi giả kết hôn, hắn hoặc đi công tác, hoặc về nhà.
Không nghe nói trường hợp ngủ lại công ty.
Ở bên cạnh là một thư phòng, giống trong nhà um tùm
lại trật tự rõ ràng, nội dung lý luận thuần khiết, một chút đều kích không dậy
nổi hứng thú đọc của tôi.
Nghĩ đến sách, tôi đột nhiên liền nhớ tới sách tôi
mượn thư viện hình như sắp quá hạn, phạt tiền là việc nhỏ, nhưng vấn đề thành
tín mới là quan trọng…
Du Phái gọi điện thoại phấn khởi hô: “Mạc Nhan Hinh,
tôi thấy cô càng ngày càng càn rỡ, đang làm việc cô dám bỏ trốn? Không muốn bát
cơm này nữa chứ gì?”
Tôi xoay người cúi đầu, không quan tâm hắn có nhìn
thấy hay không: “Thật ngại quá, tôi không phải cố ý trốn việc …”