Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 32 : Mây mù sáng sớm (thượng)

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Tôi học theo dáng vẻ của thầy giáo, đi qua đi lại

trong phòng làm việc, tự hỏi là đã đắc tội gì với tên đại boss biến thái ấy chứ

(đây

là chỉ Du Phái).



Sau đó tiến hành so sánh tổng hợp chức vụ của họ, giá

trị xã hội và cả mức độ đàn áp bóc lột tôi một cách toàn diện. Bình tĩnh tìm

một lí do kiểu như “buổi trưa nay ở ngã ba đường phố tôi không may ăn phải

trứng rán không kĩ nên đã lây nhiễm khuẩn xan-mô-nê-la bây giờ ngũ quan đều

quay cuồng bất tỉnh nhân sự cần đến bệnh viện tiêm phòng gấp” để lấy lệ với

hắn, sau đó giả vờ di động bị nghẽn mạng nên tự cúp máy, cuối cùng là vô cùng

bình tĩnh rút ra từ trong góc giá sách cuốn “Bàn về đánh cờ”, thoải mái nhàn

nhã ngồi đọc…



Đây là cuốn sách hấp dẫn nhất trong thư viện hồi ở

trường đại học, bị một đám bạn điên cuồng mượn rồi lại mượn, trong thư viện

tổng cộng có sáu cuốn, đến lượt tôi thì cuốn sách mượn được ấy lại vô cùng thê

thảm. Mỗi một trang sách không biết bị tên khốn nạn nào vẽ vời lung tung, không

một chữ nào có thể đọc ra. Vì thế mà tôi đã nôn ra máu phun vào khay đựng cơm

một thời gian.



Cho đến lúc Trúc Diệp thẳng thắn nói rằng cô ấy không

thể nào nhìn cảnh tượng ấy tiếp được nữa, cho nên tuy có chút không muốn tôi

cũng phải buông tha dù sau khi rút hết không ít tinh hoa = =



Bây giờ lại có được một cuốn sách mới như thế, trong

lòng ngược lại chẳng muốn đọc chút nào. Con người mà, mãi mãi không biết trân

trọng…



Dường như cái bụng có để ý đến lời nói dối qua loa vừa

rồi của tôi nên giờ này nó đã sôi réo lên, âm thành Âu Á ồn ào khó mà có thể

lọt vào tai. Thật sự tôi cũng hết cách rồi, chỉ còn nước tạm thời thu binh,

chuồn ra từ cửa sau để bổ sung điểm tâm. Ai bảo lúc giờ cơm trưa thì tâm tình

không tốt lại trút giận vào ngũ tạng, không thèm ngó ngàng đến nó mà chỉ uống

súp nấm…



Nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì y như bị sét đánh.



Tôi dùng sức dụi mắt, cố gắng nhìn kĩ bóng người trước

mặt rồi xác nhận.



Không sai, đó chính là tình địch Dụ Hà của tôi.



Mặc chiếc áo choàng xanh lá cây cổ chữ V, đi kèm với

chiếc quần hộp hoang dã, để lộ làn da rám nắng khỏe mạnh. Tóc búi lên bình

thường, có cảm giác như có lớp sương bao phủ mờ ảo, cả người toát lên vẻ hồn

nhiên thiên thành.



Trong lòng tôi vô cùng ghen tị, tại sao lại mọc lên

như nấm thế này…



Dáng vẻ đâu giống như tôi chứ, chân thì ngắn, nên mặc


Cách tôi không xa là Dụ Hà bị đám người xô đẩy ngã

xuống mặt đất, nước sông chảy ngược không phải là thứ gì bi thương, mà chính là

màu đỏ tươi đến chói mắt…



Tôi sợ đến mức không biết làm thế nào, cầm lấy tay cô

ta: “Chị có sao không? Có bị sao không?” Nước mắt cứ như thế mà chảy xuống. Rốt

cuộc sực tỉnh lại, vội vàng rút điện thoại trong ví ra gọi xe cứu thương, nhưng

cũng lúc đó lại có một sức lực rất lớn bế xốc tôi lên ném ra một bên, suýt chút

nữa tôi đã lăn một vòng trên đất, trong lúc đó còn nhớ rõ là bị ba đôi giày dẫm

lên làm cho đau buốt.



Không cần phải nghĩ, chỉ bằng hơi thở thôi tôi cũng

nhận ra đó là ai.



Hắn dễ dàng ôm lấy Dụ Hà, đi rất nhanh lách ra khỏi

đám người kia, không hề quay đầu lại, không vì bất thứ cái gì mà dừng bước.



Người qua đường có vẻ cũng biết không phải chuyện hay

ho gì, không cần biết nguyên do mà cứ nói huyên thuyên: “Cô gái này, đáng

thương quá đi, bị chồng bỏ lại mặc kệ, ôm lấy người thứ ba bỏ đi.”



“Cô xem cô ta vẫn còn trẻ mà, có lẽ cô ta mới là kẻ

thứ ba, muốn khiêu chiến với chính chủ đây mà.”



“Cũng có thể như thế, nhưng dù sao cũng không phải là

đèn đã cạn dầu. May mà nhà tôi cũng khá là biết nghe lời, không đi gây chuyện

thị phi trêu hoa ghẹo nguyệt, bằng không tôi cho anh ta rửa bát cả đời.”



Cũng có người tốt bụng đưa cho tôi chiếc khăn tay

sạch: “Tiểu thư, tay cô chảy máu rồi kìa, lau đi.”



Những âm thanh đó trộn lẫn với nhau, giống như bộ phim

được xử lý nền, cứ vương vấn kéo dài không tan.



Tay bị thương sao? Đúng không thế? Sao tôi lại không

hề thấy đau?



Tôi giống như một tên ăn mày đầu đường, hai chân tê

liệt, thần trí thì đánh mất, ngồi ngây ngốc nhìn quanh bốn phía, ai đi ngang qua

cũng ném cho ánh mắt kinh ngạc hoặc ghét bỏ, chờ trên thế gian này có người có

thể giúp đỡ tôi. Có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho tôi, bảo vệ cẩn thận, không

làm tôi đau khổ, luôn luôn làm chỗ dựa cho tôi.



Tôi từng nghĩ, tôi đã sắp với đến hạnh phúc, tới gần

ấm áp, sắp trở thành bong hoa nở

đẹp nhất



Vậy mà lúc đầu, tôi lại không biết, người đó, sẽ không

bao giờ tới…