Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 33 : Sương mù sáng sớm (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Từng chiếc từng chiếc xe gào thét chạy qua, khoe tốc

độ thành thị. Tôi rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt, nhưng chân lại tê không thể

động đậy, mềm nhuyễn vô lực. Người qua đường Giáp tốt bụng giúp đỡ một phen,

tôi cười cười cảm ơn cô ấy, trên mặt cô ấy đầy sự thương hại không che giấu,

đây là vẻ mặt tôi ghét nhất.



Tập tễnh đi đến căn phòng lớn trước mặt của Quan Ứng

Thư mất không ít thời gian, cuối mùa thu thời tiết luôn khô mát, ngay cả một

giọt sương cũng không thèm rơi xuống.



Trong phòng đèn bật sáng trưng, nhưng thiếu vắng tiếng

chân người



Dọc theo đường đi suy nghĩ của tôi trăm chuyển ngàn

hồi, có vài thứ nghĩ đến sắp hiểu ra, có vài thứ vẫn còn băn khoăn, để lại cho

bản thân là được rồi. Nếu mang lại phiền phức cho người khác, trở thành gánh

nặng của người ta, tội gì lại thế?



Theo suy đoán của tôi, hắn không trở về, mà đang ở bệnh

viện cùng Dụ Hà, Dụ Hà…



Mỗi khi nghĩ đến đây lòng tôi lại tràn đầy áy náy, nếu

không phải tôi tham lam muốn đi vào trong đó ăn bánh ngọt, nếu không phải tôi

tự cho là đúng đề nghị đi ra bên ngoài chờ, nếu không phải tôi tay chân luống

cuống kéo sai người, nếu không phải tôi…



Thì việc này làm sao có thể xảy ra?



Tôi ngơ ngác ngồi ở trên giường, rèm cửa sổ màu xanh

lá cây là do tự tay tôi chọn, khi đó tự dưng lại yêu màu sắc này ghê gớm. Tôi

bị nhạy cảm với ánh sáng vào buổi tối, cho nên rèm cửa sổ dày thêm hai lớp,

không một tia sáng nào lọt qua. Toàn bộ trong phòng tối đen như địa ngục âm u.



Nửa đêm cảm thấy cả người không thích hợp, lúc nóng

lúc lạnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói ấm áp của bố tôi, ông dịu dàng vuốt

ve tóc tôi, cúi đầu nói xin lỗi, bố không nên bỏ rơi con.



Tôi muốn bắt tay ông, bắt lấy góc áo ông, mong muốn để

lại cho tôi một chút ấm áp, mong muốn giữ lại cho tôi thêm một giây. Nhưng toàn

thân mềm oặt như bông, không ra nửa phần khí lực, miệng khô lưỡi khô, nói không

nên một câu…
thấy bóng dáng y tá bác sĩ nào, âm thanh duy nhất tôi nghe thấy là tiếng giày

mình gõ trên mặt đất “cộp cộp”, còn có tiếng tim đập bất quy tắc cùng tiếng hô

hấp không đều…



Cửa phòng bệnh không đóng kín, trong phòng truyền ra

tiếng nói chuyện: “Vì sao lại ngốc thế?”



Là giọng nam trầm thấp ổn trọng, trong lờ nói đều là

nồng đậm tức giận cùng thản nhiên trách cứ.



“Em không muốn để đứa bé này quấy nhiễu em, quấy

nhiễu người khác.” Trong giọng nói của Dụ Hà dường như không có sức lực, còn

hơi hơi nghẹn ngào.



“Anh sẽ không để ý, bởi vì đó là con của em, cho

nên anh sẽ không để ý. Lúc cưới em anh đã biết, nhưng anh vẫn cam tâm tình

nguyện cưới em. Anh yêu em, yêu tất cả thuộc về em, bao gồm quá khứ, tất cả mọi

thứ, chỉ cần là em …” Lời nói người đàn ông tràn ngập thâm tình chân thành. Tôi

cảm thấy âm sắc quen thuộc, chắc là người chồng nhân viên nhà nước của cô ấy,

thoạt nhìn có chút chất phác, không nghĩ tới lại thâm tình như vậy.



“Nhưng em sẽ để ý, em không hy vọng về sau anh

nhìn thấy nó sẽ nghĩ tới những chuyện không tốt, nó vốn không nên tồn tại trên

thế giới này. Cứ cho là sẽ sinh ra, cũng sẽ không được chúc phúc, ít nhất em sẽ

không chúc phúc. Em không có cách nào yêu nó, cũng không có cách không yêu nó.”



Tôi đứng bên ngoài run hết cả chân, nhưng vẫn cắm tại

chỗ như chiếc đinh, cũng không thể nhúc nhích.



Hồi lâu sau, tiếng Dụ Hà mới nhẹ nhàng vang lên: “Em

muốn về nhà.”



“Được, hiện tại thân thể của em rất yếu, đừng

nên quá khổ sở, việc gì qua cứ để cho nó qua đi, chờ vài ngày nữa chúng ta về

nhà.” Giọng người đàn ông mang theo cưng chiều càng có vẻ mê người.



Tôi cảm thấy chua xót, xách giỏ táo, ôm hoa tươi, tôi

suýt nữa rơi lệ.



Thì ra là thế.