Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 34 : Sương mù sáng sớm (hạ) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Thì ra là thế, thật không ngờ có một sự thật ẩn giấu

đằng sau cuộc sống bình thường của tôi. Cảm giác mặt đất trước mặt nứt ra một

hố sâu thăm thẳm âm u đen tối .



Tĩnh tâm một chút, tôi lặng lẽ xoay người tránh ra

không để cho cô ta thấy mặt mình.



Đối với Quan Ứng Thư mà nói, tôi không có một chút oán

trách cùng thất vọng, thậm chí lại có chút gì đó áy náy thay cho hắn



Tôi hận không thể bóp chết đứa nhỏ của hắn, đem đầu sỏ

gây nên chuyện trừng phạt một phen, hận không thể một đao giải quyết hết mọi

chuyện.



Nhưng bản thân Quan Ứng Thư lại đáng thương như vậy,

đáng thương đến nỗi làm cho tôi thật quá đau lòng …



Dụ Hà không thương hắn, không thương cùng đứa nhỏ của

hắn… Bản thân hắn thật quá đáng thương …



Tôi nhắm mắt tĩnh lặng, thì ra tôi giống hắn, rất dễ

để cho người khác dễ động lòng thương với mình



Giữa ban ngày, ánh nắng chói chang một chút làm cho

mắt khẽ nheo lại, đưa tay lên che bớt ánh sáng rọi vào, có chút gì đó mất mát

trong lòng. Đợi một chút nào, tôi cố gắng để cho trí tưởng tượng của mình dừng

lại, chỉ còn một thời gian nữa thôi khi khế ước cùng hắn hết hạn tôi sẽ lại trở

về là tôi tự do trong thế giới của tôi. Vì vậy hiện thời hà cớ gì tôi phải xen

vào việc của hắn ?



Bia trong siêu thị đang giảm giá xuống một nửa chỉ còn

12 đồng. Loại chuyện trăm năm khó gặp này tôi lại gặp được, thật sự là cuộc đời

quá may mắn.



Cuộc sống Trúc Diệp vẫn hướng tới là ở trong biệt thự

lớn, uống bia, ăn khoai tây chiên, xem những phim vớ vẩn trên TV, bên người có

thêm một con chó trắng lông xù lúc nào cũng cọ cọ bên chân, có thể tùy ý vuốt

ve lông nó nữa.



Hiện tại, trừ bỏ con chó trắng lông xù ra thì cuộc
Ngô khẽ thở dài, nói tiếp: “Cô gái kia kỳ thật rất can đảm, nó vì tình yêu mặc

kệ gia đình phản đối, cố ý cùng cô ấy sống chung. Sau đó lại cùng nhau ra nước

ngoài du học, liều chết đạt bằng được học vị BA(tương đương cử nhân). Nó

không ăn được đồ ăn nước ngoài nên khi về người gầy không còn hình dạng. Mẹ nó

đau lòng nửa đêm chỉ ở trong phòng lén khóc. Nhưng đối với cô gái kia vẫn một

mực phản đối, giống như không thể chấp nhận được.”



“Về nước xong một tay nó gây dựng sự nghiệp, công ty

lớn như vậy nhưng một chút cũng không dựa vào thế lực của gia đình. Lúc ấy dì

mỗi lần lại chạy qua nấu cơm cho hắn rồi lại chạy về bên nhà, nhưng ngày hôm

sau vẫn thấy đồ ăn còn nguyên trên bàn, nó thậm chí làm việc cật lực đến nỗi

không có thời gian trở về nhà ăn cơm.” Nói đến chỗ đau lòng, dì Ngô không khỏi

liên tiếp gạt nước mắt, có thể thấy được tình cảm của dì đối với Quan Ứng Thư

thật quá tốt.



Tôi không thể không lên tiếng an ủi: “Con biết hắn rất

vất vả, con sẽ không vì không hiểu chuyện lại làm cho hắn khó xử .” Kỳ thật tôi

cũng không biết chính mình đang nói gì nữa o(╯□╰)o, chỉ

hy vọng dì Ngô có thể dứt ra khỏi ký ức không vui trước kia của Quan Ứng Thư.



“Vậy là tốt rồi, dì biết con là đứa trẻ hiểu chuyện,

bằng không làm sao phu nhân lại cố tình tuyển con làm con dâu.” Dì Ngô có chút

vui mừng thở dài.



Thì ra Quan Ứng Thư lại trải qua quá trình trưởng

thành như vậy : Thời thiều niên nhi đồng nghịch ngợm thích gây sự, thời kỳ

thanh niên phản nghịch không kìm chế được và thời kỳ trưởng thành hăng hái

hướng về phía trước. Năm tháng là một phép màu thay đổi một con người, thiên

biến vạn hóa cả một giai đoạn, đem con người hình thành nên tính cách bộ dạng

khác nhau.



Cũng không thiên vị ai quá nhiều.



Giống như hiện tại biến Quan Ứng Thư trở nên thành

công rực rỡ, cũng phải trải qua rất nhiều thử thách, phải cố gắng kiên trì theo

đuổi lý tưởng mới thành công.



Rồi còn vấn đề kia, tại sao lại chọn tôi? Tôi không

khỏi giễu cợt, phải chăng do ông trời hắt xì mà gây ra?