Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 35 : Tình nguyện (thượng)…
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Bàn tay tôi toát ra rất nhiều mồ hôi, tóc mái do mồ
hôi cũng dán chặt vào trán, làm cho tôi cảm giác vừa nhớp nháp vừa khó chịu.
Bên ngoài nóng bức nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô
cùng.
Lúc từ trong thang máy đi ra, người nào cùng đưa mắt
chăm chú nhìn tôi, không phải vỉ tôi đẹp tới độ nghiêng nước nghiêng thành mà
là do bọ dạng của tôi quá mức chật vật khó khăn.
3 phút sau, trong khu nhà cao tầng xa hoa, vang lên
một tiếng mắng chói tai đầy bén nhọn, vang vọng khắp các ngõ ngách của tòa nhà.
“Cô dựa vào cái gì mà tới đây đòi nợ, bố cô còn đang
thiếu nợ tôi đó! Lúc trước nếu không phải ông ấy cố ý muốn nhận nuôi một đứa
trẻ không cha không mẹ bị bỏ rơi bên đường như cô, thì tôi có cần chưa tốt
nghiệp đại học đã phải ra ngoài kiếm việc làm không?!”
Tôi thực sự khóc không ra nước mắt: “Cháu không phải
đến đòi nợ, chỉ hy vọng cô có thể cho cháu mượn chút tiền mà thôi, bố cháu đang
nằm viện, mà bệnh viện người ta nói nếu không trả viện phí sẽ không thể chăm
sóc chữa chạy cho ông ấy …”
“Vay tiền? Hừ hừ,… nhà chúng tôi còn đang thiếu thốn
đây, cho cô mượn, Tiểu Kiệt nhà chúng tôi ăn
không khí mà sống à?”
Tiểu Kiệt đứng cạnh đó, tay trái đang cầm chiếc điều
khiển xe đua đồ chơi loại mới nhất, tay phải cầm một hộp sữa bò, đôi mắt tròn
mở to nhìn vị khách từ phương xa “Chị ơi!” …
“Về nhanh đi, khỏi cần gọi tôi là cô , thực chẳng biết
là người nào kém cỏi không biết xấu hổ, có thể sinh ra mà không thể nuôi được
cô , tôi thật chịu không nổi nữa.” Bà ta tỏ rõ chán ghét đem tôi đẩy ra khỏi
cửa, lại kéo Tiểu Kiệt vào trong. Sau đó, phía ngoài hành lang rộng thênh
thang, vang lên tiếng ầm ầm của cánh cửa bị đóng sập lại.
Một giây đó, tôi có loại cảm giác tuyệt vọng tới chết
lặng, giống như toàn bộ thế giới đều bỏ lại 1 mình tôi, trên thực tế, giây phút
đó, quả thật là như vậy.
Tôi liều lĩnh rời khỏi bệnh viện nơi mà bố tôi đang
không biết sống chết, đi đến thành phố M tìm kiếm người thân duy nhất của ông,
nhưng bị từ chối ngoài cửa không chút lưu tình.
Tất Thục Mẫn từng có nói một câu: thói đời như tiền
bạc, có người xấu cũng có người tốt , có nóng nảy, có lạnh lùng nhưng cũng có
ôn nhu, hiền hòa…
(Tất Thục Mẫn: một nhà văn cấp quốc gia, là bác sĩ nội
khoa, thạc sĩ văn học)
Tôi không một xu dính túi dạo quanh đầu đường thành
phố M, không có nhà để về, ánh nắng chói chang ngày hè cũng không làm tôi buông
xuôi sự cố chấp.
Mà tôi, hai mắt đẫm lệ mông lung, bố…., thật may mắn
là tôi cuối cùng cũng không làm ông thất vọng, có thể báo đáp được một chút
công lao dưỡng dục bao năm của ông dành cho tôi.
Thời điểm khi tôi lần đầu tiên ngồi ở tiền sảnh trong
phòng ăn cơm ồn ào, thật sự cảm thấy có loại ấm áp như mây như sương mây vờn
quanh bên người tôi, ngọn đèn sang hiền hòa, đồ ăn nóng hôi hổi, khuôn mặt tươi
cười rực rỡ như ánh nắng…
Cuối cùng thì tôi cũng bị đánh bại, lòng tôi đang dần
dần bị luân hãm, gần như muốn đắm chìm trong sự hạnh phúc này.
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, tôi mới tỉnh táo, tỉnh táo
để biết mình tham lam cỡ nào, tỉnh táo để biết bản thân phải làm gì…
**
Buổi chiều khi đến thăm bố tôi mua rất nhiều kẹo,
nhưng nữ y tá mang vẻ mặt đầy chính nghĩa nói với tôi: “Bố cô hiện tại không
thể ăn quá nhiều đường, chúng tôi đã dùng thuốc có vị ngọt để thay thế cho thực
phẩm chứa đường rồi.”
…
Tôi không khỏi tiếc hận, bố tôi trước kia đặc biệt
thích ăn đồ ngọt, nhất là sôcôla, trong trí nhớ của tôi đều tràn ngập những
thời khắc cùng ông ở trong phòng tiến hành đại chiến đuổi nhau cướp đoạt sôcôla
tới mức gà bay chó sủa…..
Bố tôi vẫn ngây ngô cười, điều đó làm cho tôi cảm thấy
bản thân thật ngu ngốc khi nghĩ làm việc này sẽ được đáp lại, tuy rằng tôi cũng
không biết tôi đang ngốc nghếch làm gì, dù sao hiện tại, tôi cảm thấy tôi ngốc
vô cùng.
Bác sĩ nói với tôi một đống lớn những thuật ngữ chuyên
môn, tôi nghe cứ như ngôn ngữ của sách trời vậy. Nhưng quan trọng là bố tôi rất
vui vẻ, như vậy cũng đủ rồi, ông đã cả đời vì tôi mà bỏ bao sức để lao động,
đến bây giờ, rốt cục có thể cười đến thản nhiên, cười đến yên tâm, cười đến
sung sướng…
Thế nên, tôi tiếp tục vờ ngớ ngẩn hỏi một vấn đề quan
trọng: “Viện phí của bố tôi tất cả là bao nhiêu?”
“Việc này cô không cần lo lắng, số tiền chồng cô đưa
vẫn còn thừa.”
“Tôi chỉ muốn biết là bao nhiêu thôi.” Tôi thực sự cố
chấp.
Ông ta cúi đầu nhìn nhìn tài liệu trên tay: “Ước chừng
khoảng ba trăm vạn.”
Tôi nghe vậy, khiếp sợ như sét đánh bên tai.