Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 39 : Không biết thu tứ lạc nhà ai (trung) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Thời điểm tỉnh lại, trước mắt tôi là một mảng tối đen,
trong phòng không có một tia sáng lọt vào, im lặng giống như hư không, mà trán
của tôi thì đã nhớp nháp cả một tầng mồ hôi.
Tôi lê dép định xuống lầu uống nước, nhưng vừa mở cửa
liền lập tức hoảng sợ, đại BOSS đang đứng ngay ngoài cửa phòng tôi?
Tôi hơi hơi bình tĩnh lại một chút: “Anh tìm tôi hả?”
Hắn vô cùng thản nhiên: “Tôi khát nước, muốn xuống lầu
uống nước.” Nói xong liền quay đầu mà đi.
Tôi bỗng cảm thấy nghi hoặc, phòng của tôi nằm bên
trái phòng hắn, mà cầu thang lại nằm bên phải phòng hắn, hắn lại đi ngang qua
đây là sao???
= =
Trong khi tôi đang cảm thán hóa ra ngay cả đại BOSS
nửa đêm tỉnh dậy cũng không xác định được phương hướng như vậy, thì tôi vẫn tiếp tục cúi đầu, chân hướng đi xuống lầu.
“Cô xuống dưới này làm gì?” Hắn tức giận.
“Tôi cũng xuống uống nước, tôi gặp phải ác mộng làm
cho tỉnh lại nhưng lúc tỉnh cảm thấy rất khát.” Tôi thử tức giận lại, nhưng
không thể giống được như hắn = =
“Lớn như vậy, còn có thể gặp ác mộng sao?”
“…”
Những lời hàm ý thâm sâu này vô cùng tác động đến tôi,
lớn tuổi cùng với việc có thể gặp ác mộng hay không lẽ nào đã được khoa học
chuyên ngành thần kinh nghiên cứu và khẳng định là có liên quan trực tiếp đến
nhau sao?
“Anh muốn uống cái gì? Trà sao?” Tôi không nghĩ ngợi
liền hỏi.
“Cô nói xem?” Hắn rất mất hứng đáp.
“À.” Thật ra tôi cũng hiểu được vào buổi đêm mà bảo
người ta uống trà thực là chuyện thiếu đạo đức …
“Thứ Bảy đừng đi đâu.”
“Ách?” Tôi tỏ vẻ nghi hoặc.
“Cùng tới tham dự tiệc tối bên nhà Đằng Cốc tiên
ẩn ý, tôi vụng trộm nghiêng mắt, thấy vị mỹ nữ kia dĩ nhiên là đã chịu không
nổi kiểu nói “chỉ cây dâu mà mắng cây hòe” này, lặng yên rời đi. Tôi có chút
buồn bã, nói không nên lời.
“Ai nha, Quan phu nhân, chiếc nhẫn đeo trên tay là
nhẫn cưới sao? Đẹp thật đấy.” Lại thêm một vị phu nhân mắt tinh răng nhọn nữa,
làm như là vừa phát hiện được một đại lục mới không bằng ấy.
“Vâng, là nhẫn cưới.” Tôi cố gắng hết sức bắt buộc bản
thân phải tỏ ra thật bình thường và bình tĩnh.
“Quan tiên sinh thật sự là rất có tâm, lần trước tôi
vừa xem tạp chí, đây được chọn là vật may mắn cho năm sau đó, tượng trưng cho
tình cảm vợ chồng luôn luôn hòa thuận, ân ái, tình yêu bền lâu. Ai đeo nó sẽ
nhận được sự chăm sóc, từ đó về sau thuận buồm xuôi gió, lại không bao giờ cảm
giác phiền muộn. Hơn nữa số lượng dự tính chỉ có hạn, kim cương mà còn bay sang
đi tự mình chọn, nói như vậy, chắc hẳn Quan tiên sinh phải là rất yêu thương cô
đi ?”
Tôi cười rồi gật đầu cho có lệ , sau đấy liền chạy
trối chết.
Gió nhẹ từ từ lướt qua phía trên cửa sổ, thổi vào mặt
không lạnh, nhưng cũng có thể bình ổn lại gợn sóng vừa mới trào lên trong lòng.
Tôi vuốt ve thứ đang nằm phía trên ngón áp út của tay trái mình, không chỉ là ý
định bột phát trong tích tắc, thật sự là chuẩn bị cho tôi sao?
Lúc Quan Ứng Thư tìm được tôi là tôi đang ngẩn người
dựa vào ở lan can, thân thể mình hơi hơi hướng về phía trước, như vậy có thể
nhìn được hơn phân nửa bầu trời đêm lấp lánh. Sao đầy trời , chen chúc phát
sáng, ánh trăng như cái bánh bao bị cắn một miếng, ngược lại có chút lạnh lùng.
“Cô đang làm gì vậy?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng quát lớn làm tôi sợ tới mức
thiếu chút nữa ngã xuống dưới, hắn lập tức nhanh như tia chớp lao tới, ôm kịp
lấy eo tôi bế xuống.
“Tôi đang ngắm sao…” Tôi trốn ở trong lòng hắn không
dám ngẩng đầu, trống ngực đập thình thịch.
“Về nhà rồi ngắm.” Hắn thế nhưng lại dùng giọng điệu
mang ý thương lượng? Tôi quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời đầy sao, chẳng lẽ
cho dù không có sao băng, hy vọng vừa xong của tôi là đại BOSS không thối
nghiêm mặt với tôi nữa đã được thực hiện ?
Ông trời thật đúng là mẹ ruột tôi mà = =