Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 40 : Không biết thu tứ lạc nhà ai (hạ) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Trong tay chim anh vũ, trước ngực thêu phượng hoàng.
Nhìn trộm diện mạo bên ngoài, không bằng theo gả cùng, làm đôi chim uyên ương.
Khi còn nhỏ đã nhớ kỹ từng từ, lúc đấy vì ngày nào bố
tôi cũng bắt làm một bài thơ, nên đành mỗi bài thơ lấy một vài từ hay hay, góp
nhặt cho đủ số thành một bài.
Cũng không ngờ rằng, giờ này khắc này bất chợt lại nhớ
tới, cảm thấy những ý tứ hàm xúc ấy đã nói lộ ra hết tâm sự lúc này.
Tôi như con đà điểu chúi đầu xuống cát, chẳng quan tâm
tới những ánh mắt bỡn cợt và đầy hâm mộ đang dành cho mình ở xung quanh, trốn ở
trong vòm ngực rộng lớn dày dạn của Quan Ứng Thư, bên tai tràn ngập tiếng nhịp
đập đều đều của trái tim hắn, ý nghĩ cũng trở nên kỳ quái.
Tay phải đặt ở trên cổ hắn, cách động mạch chủ rất
gần, có thể cảm nhận được máu đang chảy điên cuồng bên trong. Lần đầu tiên bị
hắn ôm kiểu công chúa vào trong ngực, tôi như là nằm ở trên mây, tuy rằng biết
cánh tay đang ôm tôi rất cứng cỏi, chắc chắn, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm
thấy có gì đó không thật, luôn sợ đột nhiên bị vứt bỏ một cách không thương
tiếc, không để ý, quan tâm..
Mắt thấy hắn định cúi xuống, tôi vô thức nghiêng đầu,
đúng lúc đôi môi ấm áp dừng ở má trái của tôi,lực đạo như là phanh lại giữa
chừng.
Hắn cuối cùng cũng chịu thả tôi xuống, hai người cứ
đứng ở cửa trước giằng co, giống như chủ soái của hai cánh quân trong lúc nguy
cấp, hoặc như là trận quyết chiến trên Tử Cấm Thành của Tây Môn Xuy Tuyết và Đông
Phương Bất Bại, hay cũng giống khi Tử Hà tiên tử tuyệt vọng gặp Tôn Ngộ Không
khi đang chờ Ngũ Thải Tường Vân tới đón…(Đây là hai nhân vật trong phim “Đại thoại
Tây Du”, được xây dựng trên kịch bản Tây Du Kí, phim này ta cũng chưa xem nên
chả biết nội dung nó có phải thế kia ko nữa>.)
Tôi chậm rãi tháo chiếc nhẫn kim cương quý giá ra khỏi
tay, tự đáy lòng thốt ra lời khen ngợi: “Cám ơn anh, chiếc nhẫn này thật sự rất
đẹp, thật có phúc khi được đeo nó, vì nó mà tối hôm nay tôi đã gây ra một trận
náo động lớn.”
Hắn không nói gì, nhìn tôi bằng ánh mắt mà từ trước
tới nay tôi chưa từng gặp qua, cũng như tôi chưa bao giờ nhận được: “ Cô làm
sao vậy?”
“Tôi? Không có gì? Vật về với chủ thôi, nếu
chẳng may đánh mất, tôi thật sự đền không nổi.” Tôi thè lưỡi, tỏ vẻ bất lực đối
với giá trị trên trời của nó.
nên tham lam như vậy nữa, bắt đầu chỉ là muốn tốt như thế này, muốn bố không bị
đẩy vào tình thế khó khăn, không bị bác sĩ xem nhẹ mà thôi. Vì sao hiện tại con
lại mong muốn ngày càng nhiều hơn? Con thậm chí còn hy vọng anh ấy đối xử với
con dịu dàng một chút, hơn nữa còn ngây thơ hy vọng rằng anh ấy có thểthích con
một chút thôi cũng được. Nếu được, cuộc đời này, con đây có chết cũng không
tiếc hận gì nữa.”
“Con thực không có tiền đồ có phải không bố? Con
cũng cảm thấy như vậy, nhưng con thật không có cách gì cả. Chẳng hề để ý việc
anh ấy suốt ngày chỉ biết đối với con tỏ ra hung bạo, suốt cả ngày không cho
con một chút sắc mặt hoà nhã, ngay cả khi vì bạn gái cũ mà nhẫn tâm đẩy con ngã
ở ven đường…”
“Nhưng tim con vẫn đập nhanh khi anh ấy tới gần,
vẫn vì việc anh ấy gắp thêm mấy đũa thức ăn do con làm mà cảm thấy hưng phấn
không thôi, rồi cũng vì nhìn thấy anh ấy mặc những bộ quần áo mà chính tay con
giặt giũ mà cảm thấy hạnh phúc…”
“Bố, bố nói xem con rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Bố cũng từng như vậy đúng không?”
Cũng sẽ vì một người nhíu mày mà muốn vuốt lên, cũng
sẽ trân trọng một người để người đó luôn luôn tươi cười, cho dù có khó khăn vất
vả mịt mờ vẫn dốc lòng chờ đợi hắn trở về?
*
Nguyên văn câu này là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa
thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng
Nhị hòa thượng.
Câu
này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa
Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ
vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi
người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa
thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường
thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó,
những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của
Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo
diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi
vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về
sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù
mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (Theo Minhdu.wordpress.com)