Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 41 : Say mê? . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Ngày sinh nhật Quan Ứng Thư tôi dậy rất sớm, nhưng vẫn

không gặp được hắn. Từ sau tối hôm đó, tôi không nhìn thấy hắn một lần nào.



Mỗi buổi tối tôi phá bỏ thói quen đã dưỡng thành hai

mươi mấy năm, mở rộng rèm cửa sổ, chỉ sợ bỏ qua tiếng hắn về nhà. Nhưng đôi khi

gió thu thổi qua, thổi trúng rèm cửa sổ tránh bóng lay động; có đôi khi ánh

trăng nghiêng theo cửa sổ mà vào, giống như hắt đầy vàng lên mặt đất. Nhưng duy

nhất vẫn chưa nghe được tiếng vó ngựa quay đầu về thì đã ngủ mất rồi…



Đại khái là tối hôm qua gió quá lớn, hơn nữa nhiệt độ

còn giảm, sáng sớm tôi hắt xì liên tục, dường như có người đang thương thương

nhớ nhớ tôi không bằng ấy.



Chưa hết, mí mắt phải của tôi cứ nháy không ngừng, tần

suất tuyệt đối cao hơn cả số lá cây ngô đồng rơi dọc đường…



Tôi không yên lòng hỏi lái xe Trần: “Chú Trần, chú có

biết, hắt xì… Quan Ứng Thư tối hôm qua về lúc nào không?”



Ông liếc mắt nhìn tôi một cái qua kính chiếu hậu: “Phu

nhân, cô phải chú ý sức khỏe nha.”



Hỏi một đằng đáp một nẻo hả? Quên đi, tôi miễn cưỡng

không hỏi nữa, người nọ hành tung bất định, ai biết đi đâu chứ?



Tiểu Mẫn có chút vui sướng khi người gặp họa: “Nháy

mắt trái là tài, nháy mắt phải là tai.”



Tôi nhổ vào, mở miệng ra là đen đủi! Tôi có thể có tai

gì chứ? Tôi đời này đã làm chuyện có lỗi nhất với trời xanh, có lỗi nhất với

nhân dân là trên xe buýt không cẩn thận bị người ta đạp một cái mà còn đạp lại

người khác, phúc phận tích lũy được cũng đủ để kiếp sau làm hoàng đế rồi đấy!



Lý Quân Thành gọi điện thoại đến vào lúc tôi đang cùng

Tiểu Mẫn ở gian trà nước làm báo cáo cho Du Phái: “Ngày hôm qua hình như anh ta

thức đêm, nếu không thì là hooc-môn mất cân đối. Dù sao em đã quen với việc một

ngày ăn ba lần mắng rồi, hôm nay bỏ thêm một chút trà chiều em cũng chả thấy gì

.”



“Oa, men thế! Bộ dạng hắn phát cuồng chắc chắn

như một con sư tử dồi dào hoóc-môn, quả thực là rất dũng mãnh, rất yêu mị, rất

tăng lực !”



Đối với khiếu thẩm mĩ tình thú của cô ấy tôi không còn

gì để nói: “Hắn không đẹp đến mức làm người ta không phân biệt rõ trắng đen

đâu.”



Tiểu Mẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Người đẹp trai

duy nhất làm người ta không nói được lời nào trong công ty chúng ta chỉ có đại

BOSS, nhưng bình thường không nhìn thấy mặt, hơn nữa khuôn mặt băng sơn ngàn

năm của hắn làm cho người ta chùn bước, cho nên đây là loại đẹp trai khiến

người ta không nói nên lời.”



“Giống Phái Phái của nhà chị ấy, có máu có thịt, có

thể khóc có thể cười, có được bề ngoài vĩ đại cùng ưu khuyết điểm của con

người.”



Tôi bị cô ấy chọc ghẹo tới mất phương hướng, thật sự

là người phụ nữ điên.



Di động ở trong túi vui sướng kêu, tôi nhìn tên người

gọi lại có chút sợ hãi: “Alo, xin chào.”


lại đẹp trai như vậy chứ? Vươn tay chạm vào khuôn mặt của hắn: “Quan Ứng Thư,

em thích anh, rất thích anh. Nhưng anh không cần em …” Trong giọng nói run run

đều là ủy khuất.



Hắn dùng con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm tôi.



Tôi cảm giác như đang ở trong giấc mơ không giống

thật: “Em biết em đang nằm mơ, anh cũng không thích em, cho dù có ném em đến

bên cạnh anh thì anh cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.”



Tôi biết đây là mộng, nên càng thêm không kiêng nể gì

tới gần hắn, hấp thụ hơi thở của hắn…



Nụ hôn rơi xuống, giống như tôi dự đoán ngọt ngào say

lòng người, lại mang theo kiêu ngạo khí phách vốn có của hắn. Tôi chủ động

nghênh đón, hai tay vươn lên ôm cổ hắn, tiếp xúc gần gũi như vậy, tôi mới cảm

thấy lửa cháy trên người dịu đi, nhưng vẫn không đủ, vô cùng không đủ…



Tôi càng ngày càng nóng, không thể không cởi bỏ quần

áo, nhưng có người nhanh trước một bước, thô lỗ xé toạc quần áo trong yêu dấu

của tôi, tôi mơ hồ nghe thấy trong không khí tiếng vải vóc bị xé rách…



Chạm được rắn chắc mà lại xúc cảm chân thật trong

ngực, tôi gần như lập tức liền mê luyến nơi mang lại cảm giác thoải mái cho tôi

này, vươn tay ôm chặt lấy. Chỉ nghe thấy Quan Ứng Thư vội vàng thở gấp, hắn thô

bạo đẩy tôi ra, đỏ mắt nhìn chằm chằm tôi: “Đây là em tự tìm !”



Hắn vội vàng cởi hết quần áo của tôi như lột cà rốt,

tiếp xúc với không khí lạnh tôi mới lấy lại ý thức, bối rối nhìn chằm chằm ánh

mắt tràn ngập mê muội loạn dục vọng của Quan Ứng Thư: “Anh đang làm gì thế? !”



Hắn lần đầu tiên cười ôn nhu lại khí phách như vậy,

thấp giọng trả lời: “Rồi em sẽ biết.”



Thanh âm trầm thấp mà lại gợi cảm làm tôi vừa lấy lại

một chút ý thức, lại trầm luân.



Cho đến tận khi hắn chạm vào bộ ngực mẫn cảm của tôi,

tôi mới run rẩy mà lại sợ hãi, biết rõ đây chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, nhưng

lại giống như hút thuốc phiện lạc đường không thể quay đầu.



Lúc hắn tiến vào đau đớn như cơn sóng thần đánh úp lại

phía tôi, hoàn toàn làm tôi tỉnh táo, mộng cùng sự thật giao nhau làm cho tôi

sợ sệt. Người phía trên mồ hôi thấm ướt tóc dán vào cái trán trơn nhẵn, hỗn độn

mà tuyệt đẹp. Trong ánh mắt nhìn tôi như quả núi lửa sắp phun trào.



Tôi hơi hơi rên rỉ: “Đau…”



Hắn chậm lại, hôn hôn cái trán tôi: “Ngoan, nhẫn một

chút, lập tức sẽ hết.”



Dị vật vừa lớn vừa xa lạ ở trong nơi tối mật nhất cơ

thể tôi vừa vuốt ve vừa tiến lên, gây cho tôi một đợt sóng vùa mê muội vừa rung

động, cảm xúc vừa đau đớn vừa tê dại làm cho tôi thét chói tai. Tôi nắm lấy bờ

vai của hắn, lực trên tay như muốn cào rách da thịt…



Hắn như là đã bị kích thích, con sói thật lớn chôn sâu

ở trong cơ thể tôi xông thật sâu về phía trước, tôi bị đâm tới choáng váng đầu

hoa mắt, vô lực cầu xin tha thứ…



Âm thanh vừa xa lạ vừa xấu hổ làm cho hắn càng tăng

tốc, dưới xúc cảm mê huyễn khổng lồ tôi run run rẩy rẩy, trong óc trống rỗng…