Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 42 : Mong lòng chàng cũng như lòng em (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Tiểu thuyết đã miêu tả cái loại không thể khống chế

được cảm xúc này là dục tiên dục tử, tới thế giới cực lạc, giống như hút ma túy

sau đó cả cơ thể đều sung sướng. Còn tôi lại cảm thấy rung động tới mức làm cho

người tôi chịu không nổi…



Thời điểm kịch tình cuối cùng tôi chỉ cảm giác như có hàng

ngàn mũi tên gì đó kích thích tôi gần như ngất đi, thanh âm phát ra hình như có

chút thê lương, sau đó liền thật sự là không biết gì nữa.



Tôi thậm chí không biết ý niệm cuối cùng hiện lên

trong đầu là cái gì nữa, người ta trong 《 di chúc 》 dù có đau đớn thì vẫn có thể chậm rãi nhớ lại toàn bộ

cuộc sống, toàn bộ tình yêu, mà tôi dưới cảm giác sắp chết đi lại không thể

nghĩ ra bất cứ cái gì …



Dưới sự thúc giục của đồng hồ sinh học, tôi chậm rãi

tỉnh táo lại, liền cảm thấy có gì đó không đúng, không giống như sau khi say

rượu đau đầu ê não mà lại thấy cơ thể có gì đó không thích hợp, giống như là có

vô số xe trọng tải lớn nghiền qua người, tôi cuối cùng cũng biết con người

trước khi chết đau đớn thế nào rồi, hóa ra mộng xuân thật sự cũng giống như tự

sát, đều bị thương nặng tới như vậy… Thật thảm = =



Có tiếng hô hấp nhẹ nhàng vang lên ở bên tai tôi,

giống như đang trong ngày hè nắng nóng oi ả, thì bỗng có tiếng sấm rền ầm ầm ở

phía xa chân trời, tôi quay người thì lập tức đứng hình = =



Quan Ứng Thư? Đại BOSS? Chủ nợ của tôi?



Đang định lấy tay tự véo mình kiểm tra xem bản thân có

phải vẫn còn đắm chìm trong cảnh mộng xuân hiếm thấy tối hôm qua hay không thì

bỗng nhìn thấy cánh tay trơn bóng của mình, sao lại có vết móng tay cào chảy

máu thế này? Nhìn như trong phim trinh thám ấy? Chầm chậm nhìn qua hắn tôi đã

có cảm giác muốn chết, mu bàn tay của Đại boss lộ ra bên ngoài, trên vai có rất

nhiều vết cào xước còn đỏ hồng rất đáng sợ, chẳng lẽ mấy vết ấy có liên quan

tới tôi sao?



Khó khăn nâng tay phải lên, tay trái hung hăng véo một

chút, thở phào nhẹ nhõm một cái, không thấy đau ở đâu cả, hóa ra đây chỉ là mơ



Tôi có chút thất vọng nhưng vẫn thoải mái thở dài,

cũng chỉ có trong mơ mới vậy thôi, lúc này tôi mới dám không kiêng nể đem hắn,

ách, cái tay ở trên lưng đầy thương tích ấy, đẩy ra.



Tôi chậm rãi vươn tay, giống như tiểu bạch thỏ đang

tiếp cận sói xám, kinh hãi nhưng cũng thật cẩn thận, e sợ gió thổi cỏ lay. Cuối

cùng chạm được vào khuôn mặt hắn, đường nét thật rõ ràng, trong lòng kích động muốn

khóc, trong mơ, thật sự cả người lẫn những thứ khác của đại BOSS đều vô hại. Mà

khi tỉnh lại trong nháy mắt liền trở thành vị thần, nghe thấy tiếng hô hấp của
Mặc kệ tất cả sự phản kháng của tôi, hắn ôm lấy tôi đi

tới phía phòng tắm: “Mau đi tắm rửa đi.”



Tôi 囧, yếu ớt mở miệng: “Thật xin lỗi, đêm qua em uống hơi

nhiều…”



Hắn sửng sốt, sau đó thấp giọng rầu rĩ nở nụ cười, gật

gật đầu, tiếp tục đi… Tôi ngơ ngác đắm chìm trong nụ cười của hắn, nó mang đến

cho tôi sự rung động thật lâu đến nỗi không thể tự thoát ra được.



Hắn ít nhất còn mặc áo ngủ, còn tôi ngay cả nội y cũng

không mặc, quả thực không dám ngẩng lên nhìn hắn… Nhất thời bị thả vào trong

bồn tắm lớn, tôi liền vội vã ấn toàn bộ cơ thể mình xuống dưới nước được rải

đầy cánh hoa hồng, hận không thể dìm cả đầu mình xuống luôn để nó khỏi lộ ra…



Thẳng cho đến lúc hắn đi ra ngoài, tôi với cái mặt đỏ

hồng mới bắt đầu dám tắm rửa.



Lúc ngồi ở trong xe tôi vẫn còn miên man suy nghĩ, cho

đến khi sắp đến công ty, xe dừng lại, tôi mới nhớ ra một chuyện quan trọng:

“Chờ một chút, quà sinh nhật của anh, em vẫn chưa tặng cho anh.”



“À? Anh nghĩ là em đã tặng rồi.” Trong giọng nói của hắn tựa hồ có một sự vui sướng

thản nhiên.



“Hả? Không có mà?” Tôi vội vàng lục lọi trong túi, lấy

ra một cái hộp, đưa qua cho hắn: “Thật ngại quá, ngày hôm qua, em quên chưa đưa

cho anh .”



Nói xong, tôi không kìm lòng được liền đỏ mặt , chuyện

cần phải xin lỗi có lẽ không phải chuyện này…



Đó là một đôi khuy măng sét hắc diệu thạch hình giọt

nước tinh xảo, bên trong ám dạ lưu quang, tuy rằng không phải là bảo thạch quá

quý giá, nhưng khi lần đầu tiên mắt tôi nhìn thấy nó liền cảm thấy không phải

nó thì không được. Màu đen thâm trầm tới chói mắt, hoàn toàn là style của đại

BOSS.



Hắn lần đầu tiên cười thoải mái làm tôi mê muội, rồi

hắn đưa tay nhận lấy quà. Khóe miệng hình như vẫn tràn đầy cảm giác xuân sắc

quỷ dị, tôi nhịn không được cảm thấy trong lòng như có đóa hoa đang nở rộ.



Lần

đầu tiên tuy rất quý giá, nhưng dành cho đại BOSS, tôi cảm thấy bản thân có giá

trị hẳn lên, cảm thấy vô cùng mỹ mãn …