Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 50 : Đầu sông sóng chưa lặng (hạ) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
“Nước Pháp, em và anh chuẩn bị cùng nhau xuất phát.”
“Hả? Em cùng anh đi nước Pháp? Vì sao?” Tôi trăm
tư khó giải, tôi không phải thư ký tinh thông ngoại ngữ bốn nước, cũng không
phải trợ lý có kinh nghiệm xử lý nguy cơ, mang tôi đi công tác làm gì?
“Không muốn nghe lải nhải .” Hắn nói không đầu
không đuôi, tôi mất nửa ngày suy nghĩ, rẽ vào chín cong mười tám quẹo của từng
tế bào não mới lý giải được rõ ràng. Mỗi lần cuối tuần về nhà ăn cơm mẹ chồng
bắt đầu không phải bằng mấy bài cầu nguyện của Cơ Đốc Giáo, mà là lải nhải “Các
con xem các con đi, kết hôn lâu như vậy mà ngay cả tuần trăng mật cũng không
có, các chuyên gia đều nói, mang thai trong lúc đi hưởng tuần trăng mật đứa bé
sẽ rất thông minh xinh đẹp ” linh tinh, ban đầu tôi còn lúng túng, nhưng sau
rồi tập mãi thành thói quen, nhìn quen lắm rồi, trong đầu phản xạ có điều kiện
phiên dịch nó thành “Hôm nay món cá hun khói rất ngon, con ăn nhiều một chút” …
“Đi nước Pháp hưởng tuần trăng mật à?” Tôi cố
gắng đè thấp vui sướng sắp phun trào hỏi.
Hắn từ chối cho ý kiến, loại tình huống này tôi phải
tự bổ não mà hiểu. Tôi loạn cào cào: “Em còn chưa thu dọn hành lí, mấy cái áo
khoác của em đều bẩn, hơn nữa hộ chiếu visa của em cũng chưa làm…” Càng nói
càng cảm thấy tôi có thể lên được máy bay là một hy vọng xa vời.
Tôi hoảng hốt thì đầu óc quay cuồng, đầu óc quay cuồng
thì sốt ruột, sốt ruột thì cái trán đổ mồ hôi, giống con quay khoác cái ga trải
giường chuyển động trong phòng: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Không thể mặc
quần áo bẩn xuất ngoại được rồi, làm vậy thật sự là mất mặt cho nước nhà mà…”
Hắn tay dài chân dài đi tới, ôm tôi vào trong lòng,
cười khúc khích: “Cô nhóc ngốc nghếch, không cần lo lắng.”
Tôi ngay cả thời gian giáp mặt sám hối với Tiểu Mẫn và
đi đến phòng nhân sự nhận giấy chứng nhận nhân viên chính thức cũng không có,
trực tiếp mặc áo khoác tây trang màu đen của đại BOSS, lần đầu tiên trong cuộc
đời đứng trong thang máy chuyên dụng trong truyền thuyết đi xuống bãi đỗ xe.
“Thật sự không cần em viết giấy xin phép xin
sao? Du tổng rất nghiêm khắc …”
Hắn đại khái rất là không kiên nhẫn với sự lải nhải
của tôi, không thèm quan tâm tôi, tiếp tục nói bằng tiếng của nước nào đó tôi
không biết, trong giọng nói cứng nhắc không có lên xuống.
bê đi dạo phố các loại…
Nước hoa cả một hàng, rực rỡ nhiều màu; áo lông có đến
M cái, ngay cả kim cài áo cũng nhiều vô số kể…
Trong lòng tôi nảy lên từng chuỗi từng chuỗi dấu chấm
hỏi, vì sao phần lớn đều là áo len chứ? Cái dài cái ngắn, có mũ hoặc không mũ,
dệt kim, còn có loại không biết dùng sợi gì. Là do ánh mắt BOSS không có gì mới
mẻ, không biết năm nay lưu hành chất liệu lông sao?
Còn có, hắn làm sao mà biết tôi đi giày số mấy?
****
Mặc dù mưa phùn liên miên, nhưng số lượng người đi
tham quan kiến trúc của Paris không hề có dấu hiệu giảm sút. Những cặp yêu
đương cầm ô màu sắc rực rỡ, trốn ở dưới ngọt ngào hôn môi. Cũng có những đôi vợ
chồng già ân ái đến đầu bạc, tập tễnh dìu nhau đi tới, hình ảnh ấm áp tốt đẹp,
sâu sắc giống như được chạm trổ vào thời gian.
Đứng trên tháp cao 115 thước quan sát toàn bộ Paris ưu
sầu trong mưa, bởi vì do thời tiết cùng mùa, sông Seine như một chiếc đai ngọc
màu xám uốn lượn kéo dài đến vô tận.
Tôi cầm máy chụp ảnh chụp rất vui vẻ.
“Chúng ta cũng chụp vài tấm đi, chúng ta trừ mấy
cái ảnh quái dị lúc đăng kí kết hôn ra thì không có ảnh chụp chung khác.” Tôi
phàn nàn.
Nói xong không quan tâm hắn có muốn không, kéo tay áo
hắn kiễng chân liền chụp, kết quả bởi vì sự khác biệt về chiều cao cùng góc độ
khiến cho bức ảnh không được hài hòa, tôi không cam lòng nhìn hắn: “Tay em
không đủ dài…”
Cuối cùng cũng chụp được một tấm mà theo ý tôi là vô
cùng hoàn mỹ, hai người đều hơi hơi ngửa ra sau, phông nền là sông Seine buồn
bã u tối, trên sông là cây cầu bao la hùng vĩ, kiến trúc kinh điển nghệ thuật
lịch sử hai bên sông cũng có thể thấy được. Hai chúng tôi giống như động vật
trong hổ phách, dung hợp tại Paris thơ mộng lãng mạn, sa chân vào vũng bùn,
không thể tự thoát khỏi…