Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 49 : Đầu sông sóng chưa lặng (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Tôi nhũn ra trong cánh tay của hắn, gần như bất tỉnh

nhân sự, mơ mơ màng màng oán giận: “Chưa thấy qua người nào cầm thú như anh…”



Buổi sáng lúc làm việc liên tiếp mắc lỗi, bị Du Phái

mắng cho vài câu nhưng tôi chỉ tủm tỉm cười, hắn đại khái cảm thấy tôi hoàn

toàn không cứu được nữa, nghiêm túc nói: “Tôi thật không biết tại sao cô lại

được giữ lại.”



Tôi đang muốn rời đi bỗng nhiên bắt được trọng điểm:

“Du tổng, anh vừa mới nói cái gì? Tôi đã vượt qua được thời gian thử việc rồi

sao?!”



Giọng nói của tôi vô cùng vui mừng : “Cám ơn công lao

bồi dưỡng của ngài, tôi về sau nhất định sẽ càng cố gắng hơn nữa .”



“Quên đi, cô chỉ cần không gây thêm phiền toái

là tôi đã bái tạ Bồ Tát lắm rồi .” Hắn làm bộ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.



Tôi vui rạo rực vội báo cho Tiểu Mẫn, cô ấy rất biết

nắm bắt thời thế, không buông tha bất cứ cơ hội xảo trá nào đối với tôi: “Tôi

muốn ăn sườn xào chua ngọt, cậu bé họ Vương kia làm ngon lắm nha.” Cô ấy luôn

luôn lấy việc háo sắc làm cơm ăn.



” Du tổng của chúng ta chẳng phải cũng rất đẹp trai

sao?” Tôi rảnh rỗi liền trêu chọc lại cô ấy.



“Cái đó không giống nhau, một ngừơi chỉ để đùa

giỡn cho vui, còn một người là muốn ôm về nhà …”



“…” Tôi không nói gì, cơ hồ đã hộc máu.



Nhưng còn chưa tới giờ nghỉ giữa trưa tôi lại nhận

được điện thoại, tôi tới một góc thưa thớt người qua lại, lén lút tiếp: “Alo?”



Bên kia đại khái chờ đã không đủ kiên nhẫn: “Sao bây

giờ mới nghe điện thoại?”



Tôi thực nghi hoặc, hắn là ông chủ mà không có tính

kiên nhẫn như vậy sao có thể khai thác một tấc đất cắm dùi trên thương trường

anh lừa tôi gạt đầy phong ba này chứ?



“À, em vừa rồi không tiện nhận điện thoại.”



“Giữa trưa không cần xuống căn tin, đi lên trên
bản thân “ăn” chưa no, làm gì còn thèm bận tâm đến quy luật một ngày ba bữa của

nhân dân chúng tôi?



Ga giường tơ lụa ban đầu lạnh lẽo, vuông vức mà phẳng

phiu, sau đó khắp nơi là nếp nhăn, độ ấm như lửa…



Tôi mệt mỏi ngồi phịch ở trong lòng hắn, cảm giác mình

giống như Hawking*, cả cơ thể chỉ có mười đầu ngón tay là còn có thể gập lại,

tôi đỏ mặt tức giận không thôi, xòe đầu ngón tay ra đếm: “Mỗi lần cách nhau

chưa được sáu tiếng…”



*

Stephen Hawking là một nhà vật lý-lí thuyết người Anh. Trong nhiều thập kỉ, ông

được coi là ông hoàng vật lý lý thuyết của thế giới. Hawking từng được coi là

những nhà khoa học xuất chúng như Isaac Newton và Paul Dirac. Trong thời gian

làm luận án Tiến sĩ, Hawking bị mắc một chứng bệnh về thần kinh (bệnh Lou

Gehrig), gần như mất hết khả năng cử động, ông phải phẫu thuật cắt khí quản và

không còn khả năng nói chuyện bình thường được. Tuy vậy, luận án vẫn được hoàn

thành vào năm 1966. Ông bị gắn chặt vào chiếc xe lăn, chỉ có thể nói được qua

một thiết bị tổng hợp tiếng gắn với một máy tính mà ông gõ chữ vào đó.



“Ưm.” Hắn đáp một tiếng ra vẻ không có việc gì.



Tôi cầm lấy chiếc đồng hồ nam trên đầu giường, nghe

nói đây là được đặt làm riêng, cả thế giới chỉ có một, đằng sau có khắc những

chữ cái đầu tên hắn: “Còn có 10 phút là tới giờ làm việc, nhưng em lại không

còn tí sức lực nào.”



“Một giờ sau lên máy bay.” Hắn trả lời rất lạc

đề, bàn tay không chút để ý nắm lấy một lọn tóc của tôi, chậm rãi đưa lên mũi

ngửi, tôi đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn rất nổi tiếng lại bị tôi xuyên

tạc hoàn toàn thay đổi thành “Lòng có mãnh hổ, mảnh ngửi tường vi”(Trong lòng

tôi có mãnh hổ dịu dàngngửi đóa tường vi) . Bản thân trong lòng cố gắng kiên

trì lý giải, có chút đắc ý.



Nhưng vừa nghe xong câu nói đó của hắn tôi như thể đột

nhiên được tiếp thêm năng lượng, lập

tức quay đầu nhìn hắn: “Lại đi công tác, nơi nào vậy?” Ngữ khí u oán y hệt người

ở lại thâm cung hậu viện bị chồng ruồng bỏ.



Thế nào mà lại giống như đang trong thời kỳ cách mạng

kháng chiến, làm vợ chồng thật khổ a, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều …