Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 48 : Đầu sông sóng chưa lặng (thượng)

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Không ngờ rằng Dụ Hà lại gọi điện thoại cho tôi, lúc

nghe trong lòng ngũ vị tạp trần.



“Alo , là Nhan Hinh sao?”



“Là em, chị Dụ Hà, sức khoẻ chị thế nào, em chưa

đến thăm chị được.” Tôi đột nhiên áy náy.



“Không có việc gì, chị đã về nhà, ngày đó hoa

bách hợp vàng và giỏ táo là em tặng đúng không? Chị đoán là em. Vì sao không

vào?”



“Em ngại…” Tôi ngập ngừng không biết giải thích

như thế nào.



“Không cần ngại, là chị sai, hại hai người cãi

nhau .” Cô ấy càng khéo hiểu lòng người bao nhiêu thì càng nổi bật tâm tư xấu

xa nhỏ bé của tôi bấy nhiêu.



“Lúc Lý Quân Thành gọi điện thoại giải thích với

chị chị còn không hiểu ra sao, hắn rất ít khi đánh giá cao người khác, trước

kia vẫn giựt giây chị làm mấy chuyện chọc Ứng Thư chán ghét, không muốn gặp lại

chị luôn, nhất là lúc Ứng Thư lấy tên hai bọn chị đặt cho ‘Dưới tàng cây’, hắn

cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.” Cô dường như cười nhợt nhạt, là tôi

quá mức mẫn cảm sao? Vì sao tôi nghe thấy có sự khoe khoang, dù rất nhỏ?



“Em không cần hiểu lầm, đứa bé này không phải của Ứng

Thư, nó là một nghiệt chủng, một nghiệt chủng không nên đi vào thế giới này.

Nếu có khả năng, chị mong rằng nó đừng bao giờ tới, nhưng cuối cùng nó vẫn ra

đi, ngay tại lúc cánh tay nhỏ bé đang muốn dài ra…” Nói đến đây đột nhiên nghẹn

ngào, trên thế giới này làm gì có người mẹ nào thực sự hận con mình, nói cho

cùng vẫn là một miếng thịt trên người.



“Chị gọi điện thoại vì muốn nói cho em, chúng ta

không nên đối địch với nhau nữa, làn đầu tiên nhìn thấy em, chị đã cảm thấy em

rất thích hợp với anh ấy. Tình yêu, không nói giai ngẫu thiên thành*, không nói

quần anh tụ hội, chỉ cần lúc anh ấy nóng nảy em giống như cơn gió thổi tới, như

vậy, chính là em.”(Giai

ngẫu thiên thành: trời tạo một đôi, xứng đôi vừa lứa)



Cúp điện thoại, tôi có chút hoảng hốt, đây mới là hoa

tuyệt thế của giới văn học, Tả San Hô hoàn toàn chỉ là vật hi sinh trên lịch sử
như điên, giống như vùng đất được hồi xuân vọt vào phòng tắm đang nước chảy rầm

rầm…



Tôi nghĩ hắn đang đánh răng…



Lại không nghĩ rằng hắn đang tắm…



“Tỉnh rồi à?” Hắn trong mắt tựa hồ có dùng sức

áp chế ý cười.



Tôi đỏ mặt muốn rời khỏi: “Em tưởng…” Còn chưa nói

xong đã bị hắn kéo đến dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp đổ xuống, xối vào lời

nói của tôi, cũng xối vào trái tim tôi.



“Ừ, tưởng gì?” Hắn lúc này thật sự cười ra

tiếng.



Tôi ôm thắt lưng ướt sũng: “Tại sao tối hôm qua anh

không nhắn tin lại cho em?” Tiếng chất vấn hung dữ qua làn sương mù bốc lên

nháy mắt biến thành ngữ điệu làm nũng.



“Xuống máy bay mới nhìn thấy.” Hắn trả lời vô

cùng tinh luyện, lập tức cúi người, nói nhỏ vào tai tôi: “Có bao nhiêu nhớ,

hử?” Giọng nói cực kỳ không đứng đắn, mặt của tôi lập tức nóng như lửa.



Áo ngủ ở khoảnh khắc nồng nhiệt đó không cánh mà bay,

tôi có chút e lệ: “Chúng ta, vẫn nên, vào trong phòng đi?” Chỉ là tôi hướng

người tới, lời nói nhỏ nhẹ, tinh tế phản kháng càng như là dục cự còn nghênh (giả vờ cự tuyệt nhưng

thực ra hoan nghênh), càng chứng tỏ vận mệnh bi thảm sắp tới tôi sẽ bị ăn

sạch…



Tôi một trận tê dại tựa vào gạch men sứ trên vách

tường phòng tắm, tay không có chỗ nào vịn, càng thêm sợ hãi đứng lên, chỉ có

thể gắt gao bám bờ vai của hắn, thừa nhận hắn mãnh liệt cuồn cuộn long tinh hổ

mãnh tiến công…



Bên trái chỗ không xa chính là cái gương, tôi lơ đãng

nhìn thoáng qua liền xấu hổ đến toàn thân đều đỏ, hình ảnh hạn chế như vậy, cảm

giác kinh đào hãi lãng như vậy, trong hai mươi mấy năm qua, tôi chưa bao giờ

thấy được. Mà hiện tại, tôi tựa hồ không để ý lắm, không ngại một người khác

khống chế được tôi, khống chế phập phồng cùng sung sướng của tôi…