Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 47 : Hoa đào mơn mởn giữa mùa xuân (hạ) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Cũng may Chủ nhật đại BOSS đi công tác, tôi rốt cục

cũng được giải phóng, hận không thể giương cao ngọn cờ của mình rêu rao với hậu

thế, vùng lên hát bài ca chúc mừng…



Trúc Diệp tuyên bố từ giờ tới cuối năm vì công việc sẽ

không rời công ty nửa bước, rồi dùng luôn cái lý do sứt sẹo ấy để đuổi tôi,

cũng may còn có Tả San Hô vĩnh viễn rảnh rỗi, cho nên thế mới nói làm giáo viên

quả thật là tốt, một năm có thể được trả mười ba tháng tiền lương, lại có cả

nghỉ đông, nghỉ hè, già thì được nghỉ hưu, đã vậy làm giáo viên tiểu học còn

tốt hơn nữa, cuối tuần không bao giờ phải tăng ca, lừa bịp học trò cũng dễ

dàng, dạy bọn nhỏ trời hình vuông, bọn chúngsẽ không dám nói là tròn …



Lúc Tả San Hô đi vào phòng thử quần áo, tôi đã gần như

chán muốn chết ngồi trên chiếc sô pha thượng hạng được bọc da thật trong cửa

hàng, giàu có thật là tốt, cô ấy vừa bước vào, lập tức chào đón là những khuôn

mặt tươi cười như hoa, từ cửa hàng trưởng cho đến người đang nhận việc đều ân

cần ton hót. Mọi cử chỉ, hành động đều như kiểu là hận không thể tới đấm lưng

mát xoa thắt lưng cho chúng tôi vậy, có vẻ như Tả San Hô là khách quen ở đây,

huống chi thanh danh ông xã cô ấy nổi tiếng ở bên ngoài như vậy, ai thấy cô ấy

mà lại khôngnể ba phần mặt mũi a.



Có người phụ nữ nào mà không thích đẹp, nhất là làm

đẹp cho người mình yêu, hiện tại tôi đột nhiên cũng yêu một người nên tất nhiên

cũng phải chú ý đến hình tượng của mình một chút, cố gắng không thể để Quan Ứng

Thư thấy bộ dáng tôi ăn mặc nhếch nhác lôi thôi được. Trời mới biết tôi trước

đây có thói quen mặc áo phông giá 30 đồng cùng với quần bò 50 đồng. Hiện tại,

trang phục của tôi rực rỡ muôn màu theo ý mình, phong cách mới mẻ độc đáo,

thanh lịch đáng yêu động lòng người. Nhưng một khi nghĩ đến mình vẫn đang bị

vây trong cảm giác sợ viêm màng túi thì quyết định bỏ qua những thứ yêu thích,

không suy nghĩ nữa, cầm lấy quyển tạp chí bên cạnh giết thời gian.



Tả San Hô tuy rằng là Tiểu Bạch, nhưng cũng là bình

hoa hình Tiểu Bạch, trước và sau khi ăn diện cũng không uổng Hướng Khôn Hướng

đại soái trong truyền thuyết để mắt tới, thậm chí còn lợi dụng cả nhược điểm

của mẹ vợ để bắt được cô nàng tiểu bạch thỏ này, từ đó về sau trăng thanh gió

mát, à không, ban đêm tràn ngập xuân sắc…



Nghĩ đến mấy cái từ này, mặt tôi biến thành màu của bộ

quần áo trong cái gương kia = =


thành công ty thao túng cả thi trường.”



Chuyện xưa thật ngắn, tôi cảm thấy vẫn chưa đủ: “Cứ

như vậy thôi à? Hóa ra công ty Quan Ứng Thư là dựa vào một người phụ nữ mà vực

dậy sao.”



“Không thể nói như vậy, đây chỉ một điểm trong

khởi đầu, chả có liên quan gì đến sau này, Quan Ứng Thư thủ đoạn cúng rắn bá

đạo, đại khái là năm năm trước, mạnh tay thu mua ba công ty cỡ nhỏ, thế nên trở

thành núi Thái Sơn ở thành phố M.” Cô ấy đối với việc này thật sự là nói rất

say sưa, như là một người cực kì am hiểu.



Cái tôi muốn nghe không phải là về lịch sử phát triển

của công ty chúng tôi, mà là về việc mờ ám của bọn họ ngày ấy khẳng định có ẩn

tình, vì sao trên mạng không đề cập một tí gì, đã xảy ra chuyện gì sao?



“Khi đó bạn gái Quan Ứng Thư là ai thế? Tôi tỏ

vẻ vô cùng bình tĩnh.



“Hình như là Dụ Hà, khi đó vừa mới sống chung .”

Cô ấy lại nghĩ nghĩ: “Có điều hiện tại các cậu đang hạnh phúc, đừng so đo

chuyện cũ năm xưa ấy nữa, quên nó đi. Chúng mình đi ăn chè đậu đỏ ướp lạnh đi.”



“Lạnh như thế này mà ăn đá sao?” Tôi nghẹn họng

nhìn trân trối, cô ấy thật đúng là sống nguội không kỵ.



“Chỗ đó mà lạnh hả? Huống hồ quán đấy có điểm

tâm khá ngon, chúng mình nghỉ một lát rồi về thôi, tớ đi dạo lâu giờ mệt mỏi,

chân đau rồi.” Lông mày cô ấy thắt lại oán giận.



Tôi khoanh hai tay tỏ thái độ: “Không liên quan tới tớ

, tớ đâu có bắt cậu xách cái gì, cũng không có lôi kéo cậu thử quần áo…”



“… Cậu chỉ biết oán giận, tớ mời cậu ăn là được,

muốn bánh su kem hay là Tiramisu?“



“Có thể ăn Cheese hạt dẻ Mont Blanc hả?”



“…”