Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 46 : Hoa đào mơn mởn giữa mùa xuân (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Hoa hồng trong tay trái được nước mưa tinh tế thấm vào

càng trở nên kiều diễm ướt át, mùi hương thoang thoảng, tôi nghiêng đầu nhìn

hắn qua màn mưa, trong bụng vui như mở cờ, làm gì có cái gọi là chuyện tình

buồn vô tận trong mưa.



Trên xe có sẵn khăn mặt, lúc tôi muốn đưa cho đại BOSS

lau tóc mới phát hiện hoa hồng chắn ngang ở giữa chúng tôi, hắn nhíu mày: “Để

lên ghế trước đi.”



Tôi tuy luyến tiếc nhưng đành phải nghe theo.



“Chú Trần, hai người vừa mới đi đâu vậy?” Tôi

biết hỏi Quan Ứng Thư thì chả khác gì ông nói gà bà nói vịt, hỏi người khác cho

xong.



“Vừa mới ở phía đông thành phố, tiên sinh thấy

phu nhân hôm nay mặc ít áo nên trở về sớm, sợ mấy đường cái kẹt xe nên tôi phải

đi một vòng đó.” Tài xế Trần rất nhiệt tâm ca công tụng đức.



Trong lòng tôi cũng ấm, vừa lau tóc lung tung vừa lấy

hết can đảm ném cho hắn một ánh mắt trêu chọc, nhóc con, anh đúng là hội trưởng

hội khó chịu…



Hắn đại khái là bị tôi nhìn đến không được tự nhiên,

đoạt lấy khăn mặt, ấn đầu tôi vào trong ngực rồi dùng sức lau loạn lên. Nhưng

hắn cẩn thận mấy cũng có sai sót, không có biết rằng, tôi vụng trộm nhìn từ

kính chiếu hậu thấy được quẫn bách của hắn, thậm chí mây đen dầy đặc trên mặt xưa

nay do ánh nắng chiều chiếu vào mà đã có thêm màu sắc…



Cơm chiều đơn giản là cơm trộn với thịt bò và cà chua,

hồi học đại học có một thời gian tôi rất thích ăn món này, sau khi học xong thì

lại được bố truyền dạy cách làm, cho nên đến bây giờ tất nhiên là làm món này

dễ như trở bàn tay rồi.



Đại BOSS tựa hồ cũng ăn có vẻ vừa lòng, ăn tận một bát

lớn, dựa theo nguyên tắc ăn đủ no không lãng phí, sau khi rửa bát xong tôi phá

lệ bằng lòng, rất có vẻ thỏa mãn giống Võ Tắc Thiên sau khi đăng cơ làm vua

thiên hạ.



Buổi tối không có việc gì làm, tôi căn bản thuộc loại

mù Internet, trừ chat QQ cùng gửi email, cái duy nhất tôi có thể làm là làm mấy

bảng số liệu hoặc là chế tác mấy đoạn phim linh ta linh tinh = = đối với tôi ngay cả việc trộm đồ ăn, việc đã trở

thành phản xạ không điều kiện của con người cũng không làm được, Trúc Diệp lúc

trước quan sát tôi trong ba ngày xem ngu ngốc tới mức nào, cứu tinh của tôi là
mắn chồng chất…



**



Mới đồng giường cộng chẩm hai ngày, tôi liền có thói

quen chui vào giường KINGSIZE của hắn ngủ = =



Hắn cũng không nói gì, chỉ là cứ lúc nào tôi mở mắt

thì lúc đó tôi đang ở dưới thân hắn, đương nhiên, nếu tôi mệt mỏi giả vờ ngủ

thì vẫn bị vạch trần rồi đè ép, thật sự làm cho tôi khó tránh khỏi hoài nghi

cuộc đời bất công… >_



Ngày mai lại là cuối tuần, lúc tôi dậy còn lõa ~ thể ở

trong lòng hắn, hai tay vòng qua thắt lưng hắn, mặt dán tại cơ ngực cứng rắn

như sắt. Tôi bây giờ đã luyện tới trình độ bình thản ung dung, da mặt cũng dày

tới mức vạn cái đinh đâm không thủng, chỉ là vẫn hơi hơi đỏ một chút, nóng một

chút, nghĩ tới hôm nay không cần đi làm, chuẩn bị tiếp tục ôm lấy cái gối đầy

bắp thịt không thoải mái lắm ngủ bù.



Nhưng tôi nghi ngờ Quan Ứng Thư mang theo máy dò xét

giấc ngủ, giọng nói từ trên đầu truyền đến: “Dậy rồi à? Vậy thì tiếp tục việc

tối hôm qua chứ ?”



Nói chưa dứt lời, vừa nói đến đây tôi đã xấu hổ vô

cùng, đêm qua đại khái là thịt bò cà chua của tôi bị tôi rắp tâm cho loại thuốc

khiến ngày đó tôi mất nhân tính vào bên trong, làm cho hắn buổi tối giống con

hổ hung ác. Tôi chỉ là cảm thấy vô số hạt đậu lớn mồ hôi từ cái trán chảy

xuống, vô số nước mắt từ hốc mắt chảy xuống lỗ tai, từ vòng này tới vòng khác,

cuối cùng rất không tiền đồ mà hôn mê…



“Em muốn đi tắm trước…” Tôi mềm yếu kháng nghị,

mấy lần tham hoan, mấy lớp mồ hôi ướt nhẹp, tôi cảm thấy toàn thân bị bao

bọc bởi một lớp natri clorua. Tuy rằng tôi biết kết quả là

phản kháng không có hiệu quả.



“Sau rồi lại tắm.” Quả nhiên…



Sau khi bị xơi tái từ đầu đến chân, ý niệm trong đầu

tôi chính là:



Đại BOSS tham ăn như vậy sao? Hồi còn nhỏ chắc chắn là

ăn socola nhiều quá bị sâu răng…