Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 45 : Hoa đào mơn mởn giữa mùa xuân (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Chân tay tôi luống cuống ôm lấy bả vai trơn bóng của

hắn: “Anh muốn làm gì?” Giọng nói của tôi rất quái dị, giống như là bao hàm cảm

xúc chờ mong, hy vọng hắn sẽ làm gì đó vậy. Cho nên lời vừa ra khỏi miệng, tôi

liền xấu hổ đến nỗi chẳng tìm được chỗ trốn, hận không thể lập tức bị sét đánh

chết đi cho rồi.



“Em nói xem?” Hắn tựa hồ lại biến thân thành bóng ma

trong rạp hát*, giọng nói cũng khong còn lạnh như băng, nghe kĩ còn có thể cảm

nhận được có ý tứ chờ đợi để phát tiết dục ~ vọng được đè thấp từ tính trong

tiếng nói.



(*tên tiếng anh là The phantom of the Opera, được coi là

vở nhạc kịch thành công nhất mọi thời đại, ai muốn biết thêm thì google nhé)



Tôi hơi hơi có chút run sợ, đêm qua kích tình trong

trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong đầu cũng không có ấn tượng đầy đủ rõ ràng lắm

nhưng mà hiện tại, tôi đối diện với lồng ngực phập phồng của hắn, thất thần hơi

hơi ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một đám tóc hỗn độn dán vào trán hắn, mê hoặc tới

không thể kháng cự.



Cho đến khi hắn bế tôi đặt trên giường lớn mềm mại như

mây, tôi mới thoáng tỉnh táo lại tinh thần, lập tức mặt đỏ như gấc.



“Em yêu anh.” Người ta nói rượu cho con người

thêm can đảm, tôi cũng tại thời khắc khẩn trương đó mà tự nhiênsinh ra một cỗ

dũng khí mãnh liệt, làm cho tôicó cam đảm chính thức thổ lộ tình cảm trong lòng

cùng…câu dẫn. Đây là tuyệt chiêu trong tin nhắn Tả San Hô gửi cho tôi, nghe nói

trăm lần đều được. = =



Tả San Hô quả nhiên không hổ là một trong những nhân

tài kiệt xuất, lý luận của cô ấy lập tức được thực tiễn chứng minh. Quan Ứng

Thư nghe xong lời này của tôi, ánh sáng trong mắt càng lúc càng sáng hơn, tựa

hồ có cả những tơ máu đỏ tươi, điều này làm cho tôi vô cùng sung sướng, vụng

trộm kích động trong lòng, them vào đó là có phần khẩn trương cùng sự sợ hãi,

nhớ tới tối hôm qua lòng vẫn cảm thấy sợ hãi đau đớn…



Nhưng không để cho tôi thời gian suy nghĩ, bàn tay to

của hắn tuần tra tới lui đã thành công ngăn chặn chất dẫn truyền tác dụng đến

thần kinh tôi, cả đầu trống rỗng chỉ còn lại run run không kiềm chế được.



Áo ngủ ngăn cách giữa chúng tôi đã bị hắn dễ dàng cởi

ra như bóc chuối, toàn bộ thân hình cường thế đè lên ngăn trở tầm mắt của tôi,

mà trong ánh mắt không có tiêu cự của tôi chỉ thấy nhu tình mật ý trước nay

chưa từng có của hắn, toàn bộ, như tôi hy vọng …


hòn ngọc quý ở trên tay cả nhà, làm sao có thể có người nào nhẫn tâm làm cô ấy

lạnh. Nhưng một khi nghĩ đến đại BOSS vừa mới gọi điện thoại, trong lòng tôi ấm

áp như được ăn lẩu, hoàn toàn không chịu tí ảnh hưởng ác liệt nào của thời

tiết.



Dần dần tôi phát hiện nỗi sầu muộn của mình rõ ràng là

thuộc loại buồn lo vô cớ, khi Quan Ứng Thư rời công ty thì cả tòa lầu có lẽ chỉ

còn lại có tôi cùng bảo vệ và bác gái dọn vệ sinh …



Tôi ôm một bó hoa hồng to nên không nhìn thấy đường,

thất tha thất thểu đi phía trước.



Xe cách cổng công ty đại khái khoảng năm mươi bước

chân, tôi còn chưa đi ra khỏi cửa kính đại sảnh đã nhìn thấy Quan Ứng Thư đứng

ở cạnh cửa sổ thủy tinh, cái áo tây trang màu xanh đậm sáng nay tôi chuẩn bị

cho hắn được xắn lên tới khuỷu tay. Trời lạnh vậy mà chỉ mặc một cái áo sơ mi

màu trắng bên trong, cổ tay áo là khuy áo màu đen, so với chú bảo vệ đứng

nghiêm càng lạnh lùng bức người, chi lan ngọc thụ*, cường đại khí tràng khiến

người ta hoa mắt thần mê.



(*Chi lan ngọc thụ: Con cháu tài giỏi, có tiền đồ trong

gia đình dòng dõi.)



Tôi mới vừa đi đến gần, hắn đã cởi áo đưa tới: “Mặc

vào.”



Sáng sớm nay, trời không lạnh, tôi chỉ mặc một chiếc

áo dệt kim vàng nhạt hở cổ, bây giờ tới gần cửa có thể cảm nhận được hơi lạnh

dày đặc phả vào người.



Áo của hắn rất lớn, tôi khoác lên người bàn tay không

với được đến gấu tay áo, tôi mặc tựa như đứa nhỏ mặc trộm quần áo của người

lớn, cảm thấy xấu hổ nhưng rất vui vẻ.



Bởi vì nhiệt độ xuống thấp lại mưa bay bay, nên mọi

người đều vội vàng trở về nhà, trên đường hầu như không có ai qua lại.



Tôi bỗng có chút xúc động, đuổi theo, bắt lấy tay hắn,

đuổi kịp tốc độ của hắn rồi giả bộ dường như không có việc gì cứ thế đi về phía

trước, kỳ thật là mặt nóng như lửa, tim đập thình thịch, rất sợ hắn không vui bỏ ra thì tôi rất xấu hổ.



Nhưng hắn chỉ quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, tay

ngược lại gắt gao nắm lấy tay tôi, tốc độ cũng không nhanh nữa, tôi đột nhiên

ngẩn ngơ khi hình như nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên ý cười rực rỡ.