Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 55 : Cơn gió muộn (thượng) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Sáng sớm hôm sau lúc rời giường bị dọa chết khiếp,
toàn bộ phía trước phía sau trong vườn đều không thấy Tuyết Nhi. Tôi gấp đến độ
xoay vòng vòng, ngay cả bữa sáng cũng không thèm làm. Đại BOSS mặt âm trầm:
“Tốt nhất là không thấy.”
Tôi tức giận trừng hắn: “Đồ không có tình yêu!”
Cuối cùng náo loạn nửa ngày, nó trốn ở nhà hàng xóm,
cùng con chó Nhật Bản đánh nhau khó phân thắng bại, thậm chí còn có vẻ chỉ hận
không gặp nhau sớm hơn, khi tôi ôm về cả hai còn ẩn tình đưa tình, bộ dáng Y Y
khong chịu nổi. Tôi tức giận không nhẹ, nhéo lỗ tai nó răn dạy: “Không có tí
tiền đồ nào cả, thân mật cùng con chó Nhật Bản như vậy, quả thực là hành vi của
kẻ phản quốc đi theo địch! Nhìn xem lông mày bị bẩn chưa này, xốc xếch thế này
nữa, ngay cả con chó nhỏ hơn cũng đánh không lại, mày không thấy xấu hổ sao? !”
Nó chỉ ngao ngao kêu loạn, một đôi móng vuốt dùng sức
ở trong không trung cào loạn.
“Dáng vẻ này trông rất giống em!” Đại BOSS nhàn
nhàn mở miệng, đi ra bên ngoài.
“Nếu không đi sẽ muộn đó.”
“Chờ tao về lại tiếp tục giáo dục tư tưởng!” Tôi oán
hận đem con chó ném cho dì Lưu.
Đến công ty mới phát hiện cuộc đời của tôi hoàn toàn
là một thảm kịch…
“Tôi chưa từng thấy cô như vậy, không nói câu gì
tự tiện tạm rời cương vị công tác, sau đó để chú cô đưa đến một tờ giấy xin
phép là xong. Nghĩ đây là đâu? Là vườn rau của cô chắc? ! Còn đem chúng tôi để
vào mắt sao? Có một cái núi để dựa vào liền coi trời bằng vung, tổn hại ích lợi
công ty, tôi có quyền đề nghị công ty xử phạt loại nhân viên không có trách
nhiệm như cô đấy nhé!”
Tôi cười hì hì ăn quịt: “Sao có thể? Tôi có việc gấp
thật mà, bố tôi bị bệnh, nên tôi không kịp chào hỏi thôi, cuối cùng đến bệnh
viện mới phát hiện di động đã hết pin.” Tôi mặt không đổi sắc nói dối như cuội,
chỉ sợ hắn có nửa điểm nghi ngờ: “Không tin tôi dẫn anh đi xem bố tôi, ông còn
nằm ở trong bệnh viện đó.”
Hắn coi như cũng có chút lòng nhân từ: “Không có việc
gì chứ? Có cần giúp hay không?”
Tôi lắc đầu như là trống bỏi: “Không cần không cần,
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi tiếp.
“Tớ cũng không rõ lắm, chỉ là nghe một thầy giáo
ở trường tớ nói thôi.” Hình như cô ấy đang ăn cái gì đó, lời nói không rõ.
Tôi hứng thú rã rời: “Được rồi, tớ mới vài ngày không
ở đây, thiên hạ đổi chủ rồi .”
“Phốc” … Sau đó truyền đến những tiếng ho khan
ho khan, tôi trốn tránh trách nhiệm, quyết định gác máy.
Kỳ thật tôi đối với Tần Y Y dường như rất phức tạp.
Lúc đầu thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện xấu của cô ta, hôm nay bị chụp cùng siêu
sao nào đó ra khỏi khách sạn, ngày mai chụp đến cùng một vị danh nhân mờ ám
không rõ. Giới giải trí, chỉ là như thế này mà thôi, sóng gió nhiều vô kể, nhắm
mắt lại cắn răng một cái cầu vồng đỉnh cao liền bay qua. Thanh danh cô ấy sáng
chói như mặt trời ban trưa, làm gì cùng đều là đề tài chính, là tiêu điểm ánh
mắt.
Nhưng sau khi nghe nói cô ta là học sinh của bố tôi,
trong lòng sinh ra một loại ý muốn tiếp cận, dường như tới không hề có đạo lý,
nhưng lại mãnh liệt như sóng. Còn muốn đến lễ ra mắt phim là để có thể nhìn,
thậm chí nếu may mắn thì có thể nghe được những chuyện bí ẩn năm xưa của bố tôi
vài thập niên trước, những chuyện mà nhiều năm qua ông giữ kín như bưng với
tôi, không hề đề cập tới.
Sau đó khi từ Paris đột ngột trở về nghe được ân oán khúc
mắc giữa mẹ chồng ba người. Tôi suy nghĩ giống như giải một bài toán, tìm hiểu
nguồn gốc, tìm căn nguyên tìm lúc khởi điểm. Nhưng cuối cùng vẫn không thu
hoạch được gì, một bài toán cho câu hỏi nhưng thiếu dữ kiện, muốn tôi giải như
thế nào đây?
Rồi tôi đối với Tần Y Y gần như chỉ có thể dùng từ căm
thù đến tận xương tuỷ để hình dung, phỉ nhổ tất cả của cô ta, bao gồm dáng
người thướt tha, ánh mắt mê người cùng với nụ cười quyến rũ giống như cây hoa
thuốc phiện…
Nhưng tại sao tôi bây giờ lại ở trên mạng lục soát một
loạt “Tần Y Y đắc tội người đứng đầu hội điện ảnh, rơi vào số phận bi thảm” “Bộ
phim mới liên tiếp bị ném đá, Tần Y Y có thật sự hãm sâu vào ‘Tuyết tàng môn’
hay không ” “Không xuất hiện trong buổi ra mắt phim, Tần Y Y nằm trên giường nhà
tù” mấy tin tức cực lớn như vậy, trong lòng bất an như là ném viên đá vào mặt
nước khiến gợn sóng càng lúc càng lớn?