Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 56 : Cơn gió muộn (trung) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Cả một ngày không thấy đại BOSS tôi có chút không yên
long, ánh mắt cũng trở nên hoảng hốt, Du Phái đối với việc này cực kỳ bất mãn,
thế nên tiếp theo làm cho tôi không có thời gian cùng tâm tình ăn cơm trưa.
Bụng kêu đến trưa cuối cùng cũng chịu được đến giờ tan
tầm, vừa định đi đã bị tóm lại.
Tôi vẻ mặt đau khổ xoay người, lập tức đổi miệng cười:
“Du tổng, còn có chuyện gì sao?”
Hắn không thèm nhìn tới tôi, cầm chiếc áo gió màu đen
khiến Tiểu Mẫn thét chói tai liên tục lên: “Theo tôi đi tới Kim Kỳ.”
Không phải chứ? Tôi chỉ là một tiểu lâu la, đâu có
giống ngài là ông chủ hào phóng vung tiền như rác đâu, tôi chỉ muốn an an ổn ổn
ăn tốt ba bữa cơm thôi không được sao? Kim Kỳ là chốn ăn chơi nổi tiếng ở thành
phố M, theo như truyền thuyết kể thì sau khi ông chủ nơi đó trở về cõi tiên,
người kế nhiệm chỉ là 1 tiểu tử mới 25 tuổi, vì thế, cổ phiếu của Kim Kỳ trong
hai tuần gần đây sụt giảm liên tục.
“Đi làm gì?” Tôi run run hỏi.
“Ăn cơm với khách hàng.” Hắn liếc nhìn bộ dáng
không tình nguyện của tôi.
“Vẫn là lão tổng lần trước sao?” Lòng tôi vẫn
còn sợ hãi, cùng Du Phái ăn cơm, một chút cảm giác an toàn cũng không có, hắn ở
nước ngoài về, tiếp xúc lâu với bầu không khí rộng rãi thoải mái, làm sao có
thể lĩnh hội được văn hóa bàn ăn to lớn uyên bác của chúng tôi cơ chứ?
“Lần này là gặp một người phụ nữ vô cùng thành
đạt, tôi mang cô theo là để cho cô có cơ hội học hỏi, nhìn xem có ai giống như
cô không, chả có tí chí lớn nào cả.” Hắn tức giận vì tôi không tỏ ra cảm kích.
Tôi tự biết giọng nói dao động của mình đã chọc giận
hắn, thế nên ngượng ngùng mở miệng: “Đa tạ Du tổng có lòng tốt dẫn dắt.”
Tôi vẫn không rõ, vì sao Tiểu Mẫn lại tỏ ra sung bái
hắn như thần thánh như vậy chứ, ngu ngốc cũng biết hắn lấy tôi làm bùn loãng
trát tường? Rõ ràng là có họ hàng với gia Cát Lượng mà.
Đấy là một người phụ nữ năm mươi tuổi thành đạt, bởi
vì sự nghiệp mà đã đánh mất rất nhiều thứ, ví dụ như tình yêu, gia đình và diện
mạo. Trên mạng những lời đồn đãi về bà ta lan tràn khắp nơi. Tôi nhìn thấy sắc
mặt tiều tụy của bà ta, trong lòng thầm thở dài.
Nhìn ra tâm tình hắn không tốt, không đành lòng phớt
lờ ý tứ của hắn: “Em uống một chén hồng rượu thôi, được không? Vì mối quan hệ
trước kia của chúng ta cụng ly! Cũng chúc anh sớm ngăn được cơn sóng dữ, giúp
cho sự nghiệp gia đình anh nhanh thoát ly được hoàn cảnh khó khăn, lại náo
nhiệt một lần nữa.” Sau đấy, tôi nâng chén.
“Một chén đủ làm sao được? Uống say anh sẽ chịu
trách nhiệm đưa em về nhà.” Bộ dạng hắn vẫn như trước kia, không chỗ nào cố kỵ.
Tôi tựa hồ trở lại thời điểm năm thứ hai đại học, trong long có một loại hoài
niệm được lên men, thúc giục tôi phải quý trọng lấy giờ khắc này.
Vương Kỳ thật ra là người tốt, tuy rằng thành tích học
tập của hắn không quá lý tưởng, nhưng ngày trước đã từng nuôi giấc mộng làm nhà
văn. Chỉ là lúc trước không ngờ rằng lại cướp đi trái tim của cô gái Vu Dung Dung.
Vu Dung Dung mặt trái xoan, mày liễu môi anh đào, một đôi mắt to linh động, quả
nhiên là xinh đẹp như vẽ. Nhưng hắn luôn kiên trì lập trường của chính mình,
không thích thì sẽ không đi gây tai họa, cho nên đối với Dung Dung si tình làm
như không thấy, đối của tấm chân tình mà cô gái đó thổ lộ cũng cự tuyệt.
Theo lời kể đứt quãng của hắn, tôi mới biết được hắn
vừa thành lập một tòa soạn, chỉ có mấy nhân viên. Khả năng là vào thời điểm
đấy, giấc mơ vừa mới được bắt đầu, đã
bị sự thật đả kích tới tan tác thương tích đầy mình. Hắn có vẻ rất suy sụp tinh
thần ủ rũ.
Nhưng bi thương hơn là con muốn nuôi mà cha mẹ không
thể chờ, khi bắt đầu đi học hắn phản nghịch cùng bố chiến tranh lạnh, cha con
đều quật cường giống nhau làm cho sự xa cách như cái hào càng đào càng sâu. Mà
vận mệnh, khi hắn còn chưa hiểu ra thì đã mất đi…
Tôi gần như đã hơi thích hắn khi ngồi nói chuyện cùng,
thế nên tán gẫu càng lúc càng nhiều, không khí càng ngày càng hòa hợp, sau đó,
tôi bất tri bất giác cũng càng uống càng không có yên lòng …
Quả thật đầu óc đã có chút mơ hồ, người cũng bắt đầu
đổ trái ngiêng phải, bằng không làm sao tôi lại có thể nghe thấy giọng nói trầm
thấp của Vương Kỳ kể chuyện, như nữ quỷ trong 《 Liêu trai chí dị
, bi ai thảm thương, lên án kẻ thay lòng đổi dạ chứ?
Câu chuyện tưởng chỉ như như gió thoảng qua, nhưng
thật sự sóng to gió lớn, khi ấy tôi còn chưa cảm thấy gì, nó sẽ ở lúc tôi xoay
người ra khỏi cửa, thời cơ mà động, giương cái miệng to như chậu máu, đem tôi
cắn nuốt ngay cả xương cốt cũng không còn.