Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 57 : Cơn gió muộn (hạ) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Cuối cùng xảy ra chuyện gì tôi một chút cũng không còn

nhớ nổi, bên tai chỉ nghe thấy tiếng sấm sét gầm rú, hỗn loạn nhốn nháo, như

kiểu có pháo đốt nổ vang tại bên cạnh, làm cho lỗ tai tôi cứ ong ong, cứ như có

hàng trăm con ong mật đậu vào, đuổi thế nào cũng không đi.



Tôi không thể không xua tay mở miệng ngăn lại: “Tiểu

Kỳ, quả nhiên nhiều năm như vây, anh vẫn không sửa được bản tính xù lông…”

Trước kia hắn cũng như thế, một chút chuyện nhỏ cũng có thể bị hắn phóng đại

thành to, như người ta hay nói, thì như bác sĩ lòng dạ hiểm độc trong bệnh

viện.



Nhưng có điều rất kỳ quái đó là tính tình hắn đột

nhiên kém đi, tôi mới trêu chọc một ít mà đã không chịu nổi, đặt tôi xuống đất,

sau đó tiếp tục đi về phía trước. Tôi nổi nóng, nghiêng ngả đi trên đường, ánh

mắt không dừng trên một điểm cố định: “Em sai rồi được chưa? Tại sao anh lại

giống vị kia nhà em đến như vậy, tính tình vừa thối lại vừa quái đản!”



Vừa mới dứt lời, đi chưa được mấy bước, do tác dụng

của rượu, cả người tôi không còn chút súc lực nào, thân mình nhũn ra ngã xuống…



Một giấc mơ vừa dài lại vừa ngọt ngào, trong mộng quả

thực là ấm áp đẹp đẽ như truyện thiếu nhi. Tôi chuyển mình tỉnh giấc, trong đầu

cảm giác đau đớn giống dây đàn đang đứt ra. Đang ở trong phòng của mình, rèm

cửa sổ mở ra một nửa, vừa nhìn có thể thấy

ánh mặt trời sáng sủa đầu mùa đông. Dì Lưu bước tới cửa, trên tay đang cầm một

cái bát: “Phu nhân, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi.”



“Cháu chỉ chút uống rượu thôi, cũng không phải

là sinh bệnh mà…” Tôi vừa đỡ lấy canh giải rượu vừa nói đùa.



“Cô uống rượu , nhưng tiên sinh vì cô mà sinh

bệnh.”



“Cái gì? !” Tôi sợ tới mức sặc một ngụm ở ngay

cổ họng, mặt trở nên đỏ bừng.



“Ngày hôm qua lúc đưa cô trở về sắc mặt cậu ấy

rất khó coi, đem cô giao cho tôi sau đó liền ở lì luôn trong phòng, không thèm

để ý, cũng chẳng chịu gặp ai, không phải bị bệnh thì là gì?” Lý luận của dì Lưu rất có sức thuyết phục.



Ngày hôm qua là hắn tới đón tôi sao? Vì sao tôi chẳng

nhớ tí gì?


không giữ ở trong lòng, thật ra cô ấy không biết, trong lòng tôi có rất nhiều

chuyện, cho nên hiện tại, không phải không giữ, mà là giữ không được.



Bắt đầu từ lúc tôi còn nhỏ, tôi luôn ôm một khát khao

được có mẹ, như là một cảnh trong mơ khó có thể thực hiện. Hoặc giống như núi

cao xa tít phía chân trời, xa không thể leo tới. Khi lớn lên, vì lòng hư vinh,

bị lũ bạn học châm biếm nên đem tức giận trút hết lên lên người bố, nói năng

mạnh mẽ chất vấn giống như ông chủ nhỏ: “Bố, mẹ con có phải là bị bố đuổi đi

không?!”



Đó là bởi vì tôi cũng không biết ai đó phao tin tức

vỉa hè rằng bố của cậu bé ít nói nhà bên vô cùng bạo lực, đuổi mẹ cậu ấy tới

một nơi thật xa. Khi nói chuyện cũ cô bé kể chuyện còn rất phối hợp tâm tình

nhìn về nơi xa, giống như thật sự có thể nhìn thấy bóng dáng của người mẹ đáng

thương phía chân trời…



Bố lúc ấy luôn tay luôn chân không ngừng vừa nấu cơm

vừa biện bạch lấy lệ: “Bố có thể làm chuyện xấu đó sao? Mẹ con chẳng qua là đi

chơi tới một nơi xa, bây giờ đang lạc đường, nhưng mà mẹ sẽ tìm được đường trở

về thôi, ngoan, giúp bố đem đĩa rau diếp này để lên trên bàn đi.” Sau đó một

bàn tay lẫn mùi khói dầu phất qua mặt tôi, mang theo những vết chai thô ráp xù

xì.



Trong suy nghĩ vô số lần của tôi là hình ảnh mẹ trèo

non lội suối trở về, vui mừng ôm chặt tôi vào ngực, ngày đó tất cả là ánh mặt

trời trong suốt mềm nhẹ, mà trên người mẹ lấm tấm mồ hôi, giống như thủy tinh

trong sáng linh lung rơi xuống, tản ra hương vị chỉ thuộc về mẹ tôi.



………………..



Túi giấy được mở ra, trong đó tất cả đều là ảnh chụp

của người phụ nữ đó. Ban ngày, ban đêm, khắp người đều là đồ trang sức trang

nhã, tao nhã quyến rũ. Thời điểm cúi đầu suy tư, mấy sợi tóc bên tai hơi hơi

bay lên, lộ ra cái cổ thon dài đẹp đẽ. Những vì sao vây xung quanh càng làm nổi

bật lên vẻ diễm lệ bức người, trong ánh mắt là lãnh đạm hờ hững gợi cảm giác

khó nắm bắt…



Người như vậy, thật sự có quan hệ với tôi sao?



Nếu thế, tôi tình nguyện giống như Tôn Ngộ Không, do

trời sinh đất nuôi…