Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 59 : Hương mai ngào ngạt (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Trận tuyết đầu tiên chậm rãi rơi xuống đất vào buổi

đêm chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Sáng sớm lúc kéo rèm cửa sổ ra liền

nhìn thấy trên trời dưới đất đều phủ một màu trắng xóa, mắt tôi sáng rực lên.

Vốn là cảnh đẹp ý vui tinh khiết trong trẻo, nháy mắt, lại bởi vì người nào đó

điều động nhân lực gọi đến một đống tinh anh làm vệ sĩ cùng sửa chữa cái hàng

rào bằng sắt xung quanh cửa sổ làm cho người ta mất hết cả hứng.



Cũng không phải tử tù mà…



Giấy chung quy là gói không được lửa, năm mới cũng đã

bắt đầu được một ngày. Mẹ chồng văn phong đạp tuyết tới, đầu tiên khuôn mặt

hiền lành đó nhẹ nhàng sờ soạng tôi từ đầu đến chân, sau đó rơi lệ liên tục

kích động ôm tôi khiến tôi không biết làm sao. Nhưng ngay sau đó lại lập tức

thay đổi sắc mặt hấp tấp gọi Ứng Thư vào thư phòng.



Trong lòng tôi vừa cảm động vừa áy náy, trong chuyện

này người sai duy nhất chỉ có Tần Y Y mà thôi. Tra tấn mẹ chồng nhiều năm như

vậy, làm Quan Ứng Thư thay đổi lớn như thế. Cho nên hiện tại, tôi chẳng sợ Quan

Ứng Thư ghét bỏ tôi, giữ khoảng cách với tôi, bắt ép tôi phải bỏ đứa bé trong

bụng, tôi cũng không có câu oán hận, tất cả đều là vì chuộc lỗi…



Trong phòng rất ấm áp, tôi chỉ đi tất, tay mèo chân

mèo tinh tế tinh rón rén đi tới trước cửa thư phòng, lỗ tai còn chưa kịp dán

lên cửa thì phía sau liền thình lình vang lên tiếng nói, làm tôi sợ tới mức ba

hồn bảy vía.



“Phu nhân, cháo vừa hầm xong, ăn một ít đi.” Dì

Lưu vì tôi gần đây hay soi mói, phỏng chừng đã chết không ít tế bào não.



Phụ nữ có thai luôn có thể có các loại yêu cầu để gây

sự với người khác, tôi không từ chối cầm lấy cái bát. Chỉ là lưu lại một câu:

“Cháu muốn Quan Ứng Thư đút cho cháu.” Sau đó dưới vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân

trối của bà tôi thản nhiên xoay người rời đi.



Lúc Quan Ứng Thư bưng mâm thức ăn lên tôi đang ngồi

dưới đất chơi ghép hình, chơi rất là vui, nhưng mắt cũng bị mỏi, không tới

trong chốc lát tôi cảm thấy mắt hoa hết cả lên.



Hắn cứng rắn đưa qua, tôi mí mắt cũng không thèm nâng:

“Không có tay.”



“Mạc Nhan Hinh, anh xin em đừng có ép buộc anh!”

Ngữ khí của hắn không khác gì gió lớn đang thổi vù vù bên ngoài, xen lẫn hơi

lạnh thấm vào người, nhưng tôi dưới sự rèn luyện bền bỉ đã trở thành kim cương

rồi.


nhiên đáp lại.



Tả San Hô gọi điện thoại như đánh bom ùn ùn kéo tới:

“Nhan Nhan ơi là Nhan Nhan, cậu đúng là thâm tàng bất lộ.”



“Hả?” Tôi khó hiểu.



“Thoạt nhìn không hề có sức cạnh tranh như vậy mà lại

mang thai nhanh như điện chớp ngày đi ngàn dặm.” Giọng nói cô ấy tràn đầy ảo

não.



Tôi bật cười: “Chưa thấy qua giáo viên dạy văn như cậu

mà cũng đá đểu người khác ghê nhỉ.”



“Đúng thế mà, bọn tớ kết hôn ba năm mà ngay cả

một dấu hiệu cũng không có. Các cậu thì ngược lại, chưa đến nửa năm mà đứa bé

đã sắp thành hình rồi, chẳng lẽ là A Khôn không được? Thật không mạnh mẽ!” Cô

nhỏ giọng nói thầm.



Tôi đoán nếu những lời này mà đến lỗ tai của Hướng

Suất thì tối hôm nay chỉ sợ sẽ có đại chiến ba trăm hiệp lấy thân thử nghiệm

chứng minh mạnh mẽ hay không …



Run rẩy bấm số điện thoại của Du Phái, bên kia thật

lâu không ai bắt máy.



Chẳng lẽ tính tình hắn gần đây đổi thành nét đẹp tâm

hồn rồi = =



“Du tổng?”



“Tôi biết cô không khỏe, chú ý nghỉ ngơi đi, sau khi

nghỉ phép trở về đến văn phòng tôi một chuyến.”



Chỉ thế thôi sao? Dựng lên một tấm chăn thật dày để

chống mưa chống tuyết chống mưa đá, mà hắn lại chỉ như một cơn gió nhẹ nhàng

thổi qua?



Trong giọng nói của Tiểu mẫn là lo lắng hàng thật giá

thật: “Nghe nói em bị bệnh, không sao chứ? Sau khi tan làm chị đến thăm em

nhé.”



“Không cần không cần, không phải bệnh nặng gì,

vài ngày là khỏe thôi.” Tôi vội vàng lên tiếng cự tuyệt.