Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 60 : Mai hương ngào ngạt (hạ) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


“Ngày đó em cùng Vương Kỳ chỉ là uống chút rượu tự ôn

chuyện, không có việc gì cả, tại sao anh lại chuyện bé xé ra to như vậy?” Tôi

rốt cục cũng có cơ hội đi ra khỏi cửa phòng, đi vào nhà ăn. Người ngăn chặn tự

do của tôi đang ngồi cách đó không xa Quan Ứng Thư, hắn thì thản nhiên uống

canh, còn tôi thì kích động không yên.



“Anh biết.” Hắn trả lời ngắn gọn.



Tôi gần đây hay nóng nảy: “Biết sao? Anh biết như vậy

mà còn đổ oan cho em? ! Anh chỉ biết đen mặt cãi nhau với em thôi!”



Dường như là chưa thấy bộ dạng tôi giận dữ bao giờ, dì

Lưu ở phòng bếp đang định bước ra có chút do dự.



Đại BOSS quả nhiên là người nhìn quen sóng to gió lớn,

vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, tiếp tục ăn cơm.



Tôi tức giận đến phất tay áo mà đi. Còn tưởng hắn

không tin tôi, hóa ra là cố ý vu oan, kiếm cớ bới móc!



Trong tay phải cầm được con át chủ bài, mới có thể chủ

động ngả bài.



Tôi ở thư phòng Quan Ứng Thư lưu luyến không rời, hắn

mới chịu ngẩng đầu: “Làm sao?” Không thấy có tí tẹo tổn thương nào từ thái độ

kieu ngạo phách lối vừa rồi của tôi, khiến tôi thấy thất bại thật sự.



“Em muốn đi làm.”



“Vì sao?” Hắn hỏi rất tự nhiên, hình như còn hơi hơi

cau mày.



“Vì sao? ! Vì sao em bị giam lỏng tại mấy căn phòng

này? Em không làm sai việc gì!”



“Huống hồ em muốn cố gắng làm việc, để hoàn thành sổ

sách sớm!” Tôi định tìm nhiều lý do một chút, để biểu hiện mình trở về đi làm

là yêu cầu cỡ nào đúng lý hợp tình.



“Hoàn thành sổ sách?” Hắn nở nụ cười lạnh không âm

không dương “Em, cố gắng làm việc hoàn thành sổ sách?” Lặp lại hai lần tỏ vẻ

cường điệu cùng khinh bỉ khiến người nông cạn như tôi cũng cảm nhận được rõ

ràng.



Tôi giận sôi người, đi ngủ luôn không thèm ăn cơm tối.



Nửa đêm có lẽ hắn sợ con hắn bị đói nên mang canh gà

vào, hương thơm bay vạn dặm, từ xa tôi đã ngửi thấy được. Sau khi mang thai tôi

không thể chịu đói được, vừa mới ở trong phòng đói không chịu nổi lén ăn hạch
không thể trách .



Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được Vương Kỳ,

hình như hắn tới đây bàn chuyện làm ăn. Nhìn thấy tôi hắn cũng giật mình.



“Ở đây ăn cơm chiều sao?” Hắn cười chào hỏi.



“Vớ vẩn, nhìn không thấy sao? Chẳng lẽ ngồi xe ngắm

cảnh?” Tôi thấy rất bất lực với khả năng phán đoán của hắn.



Hắn quay đầu mới nhìn thấy Quan Ứng Thư ngồi đối diện,

vẻ mặt như vừa nuốt một đám ruồi bọ. Tôi tất nhiên sẽ không ngốc đến nỗi cho

rằng hai người họ không biết nhau, thành phố này dung hạ nhiều trùng hợp thật…



Lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt trở nên đen tối không rõ,

không đoán được lúc này trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. Đại BOSS mí mắt cũng

khong thèm nâng, thản nhiên uống cà phê đã bị tôi đổi trắng thay đen ở văn

phòng, một chút ý muốn bắt chuyện không có.



Tôi chỉ có thể mở miệng: “Vị này là ông chủ của em,

Quan tổng.”



Lại giả vờ giả vịt với Quan Ứng Thư: “Quan tổng, đây

là bạn học đại học của tôi, Vương Kỳ.”



Thế rồi mới bắt tay hàn huyên. Chỉ trong hai năm ngắn

ngủn, Vương Kỳ thành thục không ít, toàn thân cố ý vô tình tản ra khí thế, ở

trước người khác cũng có vẻ sâu sắc mà thâm trầm.



Trước khi đi hắn ném lại một câu khiến người khác khó

chịu: “Mạc Nhan Hinh, ăn ít một chút, em đã quá nặng rồi đấy .” Tôi tức giận

đến thổi râu trừng mắt.



Quan Ứng Thư không nhanh không chậm nói: “Làm phiền

Vương tổng quan tâm, phu nhân tôi bây giờ là phụ nũ mang thai, cân nặng dĩ

nhiên là của hai người.”



… …



Tôi ngơ ngác nhìn ánh mắt đạm mạc lại hung ác nham

hiểm của Quan Ứng Thư cùng ánh mắt ngơ ngác của Vương Kỳ (Tác giả : câu này thoáng

có vẻ có chút rối rắm = =)…





ngư đả đĩnh (鲤鱼打挺) [ Theo baike ] : là

chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể

thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá

chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.