Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 61 : Chuyện xưa, sự cố (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Ngày hôm sau lúc đến công ty các vị giám đốc làm một

cuộc viếng thăm xuống đây, trừ thư ký Hạ ra thì tất cả đều nhìn tôi với các

loại vẻ mặt kèm ánh mắt có đủ mọi sắc thái kì quái, trong lòng tôi có chút

nghẹn khuất, Tiểu Mẫn không ở đây, chẳng có chỗ để phát tiết.



Kết quả vô cùng ủy khuất là mật vàng thì không nhổ ra

được, nhưng đồ ăn vặt mới ăn thì tặng lại hết cho bồn cầu trong toilet.



Tôi nôn đến trời đất choáng váng, tay vịn vào bồn rửa

mặt. Đúng lúc đó trợ lý Hình đẩy cửa tiến vào, vui vẻ nhìn tôi nôn tới bạc cả

tóc, ngay cả mật cũng ra cả ngoài, mặt thì đanh lại, giọng nói thì the thé đả

kích tôi: “A, mới ngày hôm qua việc tốt thành công, hôm nay đã nôn

ọe rồi sao ? Thư ký Mạc quả

nhiên thật bản lĩnh nhỉ.”



Tôi không thèm cùng cô ta đấu võ mồm, dùng nước ấm rửa

mặt, không ngừng cố gắng nôn tiếp..



“Có điều nghe nói trước kia cô làm ở bộ phận

tiêu thụ phải không? Chẳng lẽ sớm đã có nhiều thành tựu ? Tôi thật sự là tò mò

Quan tổng sao lại dễ dàng bị cô mê hoặc thế chứ …”



Lúc cô ta đi còn xoay thắt lưng một vòng lớn, đi thật

xa rồi còn có thể nghe được ai đó đang thóa mạ: “Đúng là hồ ly tinh!”



Tôi soi gương thấy sắc mặt trắng bệch, nhưng cái mặt

hình như dạo này đã sắp thành hình tròn mất rồi, cười lên có chút suy yếu:

khuôn mặt hồ ly tinh, khen khuôn mặt của tôi xinh đẹp ấy hả …



Hiện tại tôi trở nên giống Quan Ứng Thư, vui buồn thất

thường, ví dụ như bây giờ, khi tôi đang nhập dữ liệu thì trợ lý Hình ném xuống

bàn tôi một bản văn kiện lớn vỏ cứng màu đen làm cho tôi tức điên người. Đây

chẳng phải là đang cố tình trả thù ác độc một cách quang minh chính đại sao?

Được lắm, đã vậy tôi tiếp tục chơi…



“Sửa lại văn kiện này theo trình tự thời gian

cho đúng, ngày mai tôi cần.” Tôi thật sự rất tò mò, cô ta vênh mặt hất hàm sai

khiến mà không để ý người bị sai là ai sao.



Tôi nâng mí mắt lên: “Thủ trưởng trực tiếp của tôi là

Quan tổng. Trừ hắn ra tôi sẽ không chịu bất luận người nào ra lệnh cả .”



“Ôi ôi, nghe giọng nói của cô kìa, quả nhiên là

khí phách mười phần. Cô nghĩ cô là ai? Tưởng có Quan tổng làm chỗ dựa thì tự

coi mình làm hoàng hậu chắc, đúng là không biết xấu hổ!”
di động quá lớn, về sau điện thoại anh toàn quyền phụ trách xử lý.” Hắn cố tình

làm vấn đề nghiêm trọng thêm.



Tôi thù mới chồng lên hận cũ: “Anh dựa vào cái gì? Dựa

vào cái gì mà quá đáng như thế? Bề ngoài

ra vẻ đáp ứng cho em quay lại làm việc, kết quả tưởng như thăng chức lại hóa ra

giáng chức, làm em mất hết chức vụ quyền hạn. Suốt ngày ở công ty đã không thể

làm việc lại còn phải chịu đựng không khí bị lời ra tiếng vào, trong khi anh

thì ngược lại, mang theo kẻ đầu sỏ gây chuyện như hình với bóng, đã vậy đừng

trở về nữa, học người ta phiêu bạt chân trời kết đôi uyên ương chẳng phải tốt

hơn sao?!”



Tôi nhất thời kích động, lời nói ra miệng không thể

ngăn cản, cảm xúc gần như dao động rất lớn, chẳng thể khống chế được, giống như

mở cống xả nước, càng không thể cứu vãn.



Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái: “Em không cần tiếp tục

cố tình gây sự .”



Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Quan Ứng Thư luôn có bản

lĩnh làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Ai hô to gọi nhỏ như bị bệnh tâm thần với

hắn,thì mí mắt hắn cũng không thèm nâng lên một chút, bản lĩnh nhắm mắt làm ngơ

đã luyện đến tuyệt đối. Nhưng hắn chỉ xuất ra mỗi chiêu này là đã làm cho cảm

xúc của người kia không có cách nào lên sàn phát tiết, bị nghẹn lại trong bụng

tự mình tiêu hóa.



Hắn chưa bao giờ hiểu tôi, cho tới bây giờ cũng không…



Hắn rất tốt với tôi, hoặc có thể đó chỉ là một loại

nghĩa vụ, một loại trách nhiệm. Bắt đầu là đối với vợ, giờ là đối con của mình.

Đối tốt với người khác trong suy nghĩ của hắn là, cho người ta hết mọi thứ hắn

có thể cho, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không thèm hỏi người ta có muốn hay

không, có thích hay không…



Tôi đã từng nghĩ tôi chỉ là một đứa trẻ lạc đường

trong rừng rậm,đột nhiên xông vào thế giới của hắn. Vận mệnh áp bức chúng ta

nhận nhau, sau đó chúng tôi dựa theo quỹ đạo để đi rồi bước xuống. Từng nghĩ

tới, tôi đã tìm được, đã có thể sống dưới cái cây lớn ấy, có thể tránh gió lớn,

không nghĩ đến cây đại thụ này lại ở trung tâm lốc xoáy, không những không

tránh được gió mà còn bị lạnh thêm…



Giờ đây tất cả phong ba, cùng tôi, thì ra lại liên

quan đến nhau nhiều như vậy…