Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 67 : Trong bức tranh có đôi chim yến (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Buổi tối, tôi nằm ở trong lòng hắn, không đầu không

đuôi nói một câu: “Em xin lỗi.”



Tay hắn siết chặt, sử dụng một chút lực dễ dàng quay

mặt tôi lại, khoảnh khắc ấy tôi sinh ra cảm giác quay cuồng giống như chiên

trứng gà trên chảo vào buổi sáng sớm= =. Vốn đưa lưng về phía hắn, nói chuyện

chỉ có chút lo lắng, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng hắn hô hấp, tôi lại đổi ý

muốn lùi bước.



“Nói đi, anh nghe đây.” Đại BOSS gần đây biến

hình lợi hại, khi nói chuyện thường nhỏ nhẹ, giống như chỉ một câu có thể làm

cho người ta được sinh ra, nhưng cũng chỉ một câu cũng có thể làm cho người ta

chết đi.



Tôi lúng túng như ngâm thơ: “Đợi tiểu Quan được sinh

ra, anh có đuổi em ra khỏi nhà hay không?” Lo

lắng này giấu trong lòng tôi như lông mọc rậm rạp sắp mốc meo hết cả. Hiện tại

cố gắng lấy dũng khí hỏi ra, tôi lại thấy mình có chút ngu ngốc.



Hắn buồn cười cúi đầu xuống, hô hấp nóng mà tê dại,

phả lên mặt tôi, tôi có chút không nhịn được. Nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm

tôi như đang rình con mồi, giằng co gắt gao với tôi, làm cho lòng tôi càng lúc

càng có cảm giác trầm trọng không tên.



Nhìn chán cho tới tận lúc tôi bối rối, đại BOSS mới tỏ

thái độ: “Đồ ngốc, lại phải tìm một người mẹ khác cho nó thì phiền lắm…”



… … Anh trả lời thẳng vào câu hỏi sẽ chết hả? Không đi

đường vòng công ty sẽ lỗ vốn sao?



Tôi vừa lòng, dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn mệt

mỏi ngủ.



……………



30 Tết cùng đến nhà chồng ăn cơm, vừa mới bước vào cửa

đã nhìn thấy bố tôi đang đùa giỡn với Tuyết Nhi rất vui vẻ, cằm của tôi gần như

muốn rớt xuống dưới. Trừng mắt nhìn một màn này, bỗng nhiên cảm thấy đau nhức.



Mẹ chồng nhiệt tình chạy ra tiếp đón: “Những năm trước

luôn là một nhà ba người, có hơn cũng chỉ thêm chị Chu, rất vắng vẻ, năm nay

Quan gia chúng ta sắp có cháu trai nên tăng thêm thành viên, sẽ có thêm hai

người, à, không phải, hiện tại là ba người chứ. Đây là việc đáng mừng nhất!”



“Hôm nay, mẹ đã tự mình tới mời ông thông gia đến đây

, cùng với cô y tá lạnh lùng kia nữa nhưng mà cô ấy không tới.”
Người trên đường không ít, cả hàng dài xe cứ đi một

chút lại ngừng ngừng một chút, rẽ trái rẽ phải mất một tiếng sau mới đến

nơi. Quả thật người người tấp nập, đông như trẩy hội, ngay cả chỗ đỗ xe cũng

không có.



Xe chỉ

có thể đỗ ở một bãi đậu xe của một khách sạn cách đó xa xa. Quan Ứng Thư phải

nhận điện thoại nên dặn tôi đứng nguyên tại chỗ đợi mệnh, bên trong ánh mắt như

vô hình học Tôn đại thánh quy định phạm vi hoạt động, bắt tôi đứng trong vòng

tròn giống như Đường Tăng. Tôi khúm núm cam đoan tuyệt đối không di chuyển.



Nhưng người tính không bằng trời tính, con người

có ba cái vội, vì vừa mới ăn cơm tất niên rồi uống nhiều nước tới no, một

bộ phận của hệ tiêu hóa chứa đầy nước thật sự là làm cho người ta

khong nhịn được…



Tôi quét mắt nhìn xung quanh, mắt như đôi hoả nhãn

kim tinh di chuyển, ông trờikhông phụ người khổ tâm, ở hướng 10 giờ tôi đã nhìn thấy dấu hiệu được

cứu, trong lòng vui vẻ, cái gì cũng mặc kệ chỉ hướng vào mục đích, chậm chạp chạy tới đó …



Những cái gì cần ra đã ra hết tất nhiên tinh

thần sẽ sảng khoái, giống như sau khi được vận công trừ độc, hệ thống gân

cốt sẽ thỏi mái. Xa xa bỗng nhìn thấy Quan Ứng Thư đang chạy khắp nơi, kỳ

thật tôi chưa nhìn qua hắn chạy lần nào, trước cả ngày hôm nay tôi còn tưởng

hắn không bao giờ chạy. Vài lần do dự muốn mở miệng hỏi hắn, thời đại học khi

tham gia chạy 800 mét có phải dựa vào lén đi Bentley mới tới được hay không…

Bởi vì thị lực tôi tốt, cho nên nhìn được rõ ràng toàn bộ biểu cảm trên mặt

Quan Ứng Thư. Vài sợi tóc rơi xuống bay bay theo nhịp bước chân, lông mi

nhíu chặt cùng khuôn mặt nhăn nhó giống như không thể kiên nhẫn, hơn nữa

ánh mắt từ trước đến nay luôn không để ý mọi thứ đã có thần sắc,

thứ mà tôi cứ ngỡ hắn đã đánh mắt cách đây năm trăm năm rồi, đó là

vô cùng lo lắng, ảo não, còn có cảm giác tan nát cõi lòng…



Tôi liền vung tay hô to: “Ông xã, em ở đây!”



Hắn lao về phía tôi với tốc độ không thể tin

được, đâm thẳng vào tôi, làm tôi bị lui về phía sau vài bước, mới ôm chặt tôi

vào lòng, cánh tay mạnh mẽ như sắt thép bao quanh tôi, làm cho tôi không thể động đậy.



Bất thình lình nhiệt tình như vậy làm cho tôi sợ tới

mức vừa mừng vừa lo: “Làm sao vậy?”



Hắn lắc đầu, một lúc sau mới chậm rãi phun ra một câu:

“Không có gì, để cho anh ôm một lát.”