Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 68 : Trong bức tranh có một đôi chim yến (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Bởi vì đại BOSS dịu dàng hiếm thấy nên sau đó, tôi ưỡn

nghiêm mặt cố chấp như con gấu kaola dính ở trên người hắn.



Cái pho tượng tạo hình lạ lùng này khiến cho nhiều

người qua đường quay đầu ngoái nhìn, tưởng quay đầu nhìn thấy Dương Quý Phi đẹp

khuynh quóc khuynh thành, hóa ra chỉ là chúng tôi.



Đại BOSS bình thường luôn luôn không sợ bị vây xem,

nhưng hiện nay đột nhiên da mặt hắn mỏng đi, hồi lâu mới hắng giọng một cái,

khẽ mở miệng: “Xuống dưới.”



Tôi đã là một con kaola chuyên nghiệp, không sợ bị vây

xem cũng không sợ sắc mặt kẻ nào, cuối cùng hạ quyết tâm khó chơi: “A là anh ôm

em, cứ ôm như thế này cũng được, B là anh cõng em đi xem pháo hoa. Không có

CDEFG, anh chọn đi. À, đương nhiên, anh có thể chọn ném em cũng cục cưng trong

bụng đến một chỗ nào đó, mặc kệ sống chết. “



Hắn không nói gì cúi đầu nhìn tôi, biểu tình vạn phần

gian nan, giống như ngày trước tôi phải lựa chọn giữa QQ và 360 khi hai cái này

đại chiến… Sau một lúc lâu, hắn cũng thỏa hiệp: “Em xuống dưới trước, đứng lên

bậc thang kia.”



Ở trên tấm lưng rộng lớn kiên định của Quan Ứng Thư,

cuối cùng thì tôi đã có thể hít thở không khí trên cao trong truyền thuyết rồi

= =



Rất nhiều đứa trẻ cũng được cha mẹ cõng đến tham gia

náo nhiệt, cho nên lấy tầm mắt của tôi xem qua đại dương người mênh mông đều là

trẻ con chưa dứt sữa, chỉ mình tôi, hai mươi mấy tuổi rồi còn làm chuyện như

đứa trẻ con, vô tâm vô phế lắc lắc bả vai người nào đó: “Em cũng muốn ăn kẹo hồ

lô…” Kỳ thật trước kia tôi không thích ăn cái này, cảm thấy nó ngọt đến phát

ngấy, nhưng sau khi mang thai khẩu vị biến đổi nghiêng trời lệch đất, trên cơ

bản chỉ cần là đồ ăn tôi sẽ không cự tuyệt, nhưng TMD* là tôi đã không kiêng ăn

như vậy mà vẫn thường thường bị vây trong cảm giác đói khát, trong bụng gọi là

mang thai đứa bé, thực ra là mang cái hang không đáy đúng hơn… (*một câu chửi)



Con hổ cuối cùng cũng tức giận: “Yên tĩnh một chút,

đừng được một tấc lại tiến một thước.”



Tôi ỷ vào đứa nhỏ trong bụng cũng họ Quan, trở nên

khinh người quá đáng: “Em mặc kệ, anh không mua cho em em sẽ khóc, giống bé

trai phía trước kia kìa…” Sau khi nói xong cũng thấy mình hơi quá đáng “Được

rồi, anh thả em xuống để em tự mua cũng được.”



Người phía trước im lặng, bị bao phủ trong đám người

ấm ĩ vang trời, tôi rầu rĩ không vui nói thầm : “Đường đường một tổng tài mà

ngay cả kẹo hồ lô cũng không mua cho con ăn, cái này mà truyền ra ngoài thật sự

là làm cho người trong thiên hạ cười nhạo rớt cả răng hàm…”



Nhưng người nào đó da mặt còn dày hơn cả tường thành,

đối với sự kích thích châm chọc kích tướng của tôi làm như không nghe thấy,

không để ý tới đám người hỗn loạn đang trái quanh phải quấn liền mở ra một con

đường. Tôi bị dời đi sự chú ý, kinh ngạc hỏi: “Vị trí vừa rồi không phải thiên

thời địa lợi sao? Sao lại đi làm gì?”



“Ở đó nhiều người.” Hắn thản nhiên giải thích.



Chém, dân số thành phố này đã lớn tới mức vượt quá tải

lượng của nó, đổi lại mà nói, chính là thành phố đã quá tải. Hiện tại buỏi lễ

này mười năm mới có một lần, long trọng như vậy, hấp dẫn những người chán ghét

tiết mục giải trí cuối năm nghìn bài một điệu vọt tới đây như thủy triều, có

chỗ chạm mũi chân đã cám ơn trời đất rồi, còn hi vọng có được chỗ đứng nhỏ

nhoi? Đúng là mơ mộng hão huyền, được voi đòi tiên… nhưng tôi ở đằng sau Quan

Ứng Thư không nhìn ra, chỉ biết suy tính tới yếu tố không gian mà không để ý

tới yếu tố con người …



Kết quả làm cho người ta mở rộng tầm mắt nghẹn họng

nhìn trân trối, đối với Quan Ứng Thư mà nói, nào có chuyện gì là không thể? Một

nhân viên mặc tây trang đi giày da bắt chước Trư Bát Giới cúi đầu khom lưng,

thấp đến sắp chạm đất: “Không biết Quan tổng đại giá quang lâm, không có tiếp

đón từ xa, mong ngài thứ tội.”
nhíu lại: “Anh nhớ là em mới đi không lâu mà.”



Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng chỉ có chuyến đi

toilet mới có thể giúp tôi ở lại bên cạnh hắn: “Nhưng buổi tối em quả thật uống

rất nhiều canh gà, à, vừa rồi còn nước trái cây nữa, gần đây hệ tiêu hoá có vẻ

bén nhạy, nhất châm kiến huyết*…” Tôi sử dụng mọi thủ đoạn tồi tệ có thể.



(*gãi đúng chỗ ngứa)



Thế rồi hắn mới đồng ý: “Mong sao cái não hạt dưa của

em có thể nhạy bén một chút.”



“… = = “



“Có tìm được chỗ không?” Hình như là không yên tâm cái

đầu của tôi, cuối cùng lại hỏi một câu.



Tôi lập tức gật đầu như con gà mỏ thóc: “Biết rồi,

theo hướng tám giờ, nếu lấy tọa độ hiện tại của chúng ta làm mốc thì nó lệch 38

độ bắc.” Tôi chuẩn xác đọc lên vị trí mới được cho đi.



Tôi lén lút rời đi như tên trộm, đến chỗ bờ sông cách

hắn thiên sơn vạn thủy biển người, tìm một vị trí khác cầm chiếc bút lông

nguệch ngoạc viết lên: “Quan Ứng Thư cùng Mạc Nhan Hinh cầm tay đến già, vĩnh

kết đồng tâm.” Nhìn bé gái bên cạnh cười toe toét viết chi chít chữ, cảm thấy

tờ giấy của tôi vốn đã ít chữ lại dưới ánh sáng của chiếc đèn có vẻ kém cỏi mà

đơn bạc, thế nên viết thêm một câu “Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới

đất nguyện làm cây liền cành”. Hiểu biết về mấy câu thơ tình yêu của tôi rất ít

ỏi, huống chi mấy câu kinh điển lưu danh muôn đời tôi biết lại quá xót xa đau

khổ, không hợp để viết lên đây, tôi do dự một lúc, nghĩ đến đau cả đầu, vẫn

không có kết quả. Chỉ đành lưu luyến buông bút, thắp lửa lên, nhìn chiếc đèn

lắc lư bay lên trời, giống như cánh chim to dài trong suốt, trên cổ đeo tâm tư

vướng bận nhất của tôi, bay đi về miền đất xinh đẹp xa xăm… …



Hài lòng trở lại chỗ nhưng không tìm thấy bóng dáng

tuấn tú lãnh ngạo kia (lạnh lùng + cao ngạo), tôi gần như đổ mồ hôi

lạnh. Định đi tìm, lại sợ hắn trở về không thấy tôi cũng sốt ruột, đang không biết

làm thế nào thì bên tai truyền đến giọng nói bất mãn của một nữ sinh đang kéo

tay bạn trai: “Anh thấy người ta vĩ đại chưa, đẹp trai dã man, lạnh lùng như

vậy mà còn dịu dàng thắp đèn vì bạn gái. Viết rất nhiều câu thật lòng, vừa lãng

mạn lại vừa cảm động, bạn gái anh ấy tên là gì ấy nhỉ, à, là Mạc cái gì Hinh

ấy, cô ấy hạnh phúc biết bao… Chữ của anh ấy cũng đẹp nữa, đây chính là chính

tông hành thư. Đẹp trai mạnh mẽ, có thể so với nhân Vương Hi Chi.



So với cái chữ như gà bới của anh đúng là một trời một

vực, mà có khi còn không được như thế ý chứ, em nghi anh không trung thực lắm.

Tốt nhất hãy thành thật khai báo…” Tiếng nói càng lúc càng xa rồi biến mất hẳn.



Tôi đi theo hướng bọn họ, thấy Quan Ứng Thư ngọc thụ

lâm phong nhàn nhã đi tới bên này, hình như khóe miệng có hơi nhếch lên. Sau

lưng là tấm màn đen, ánh lửa sáng chói giống như hắn là vị thần từ trên trời

rơi xuống. Tôi tiến lên giả vờ hỏi: “Vừa mới đi qua một đôi yêu đương, họ nói

có người tên là Mạc Nhan Hinh thật sự hạnh phúc…”



Hắn quay mặt đi, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng,

sau đó lập tức khôi phục lạnh lùng đạm mạc: “Có nhiều người trùng tên mà.”



Tôi rất khó chịu, chỉ có thể ôm tấm lưng rộng lớn của

hắn mà cảm thán: “Nhưng mà, em thật sự cảm thấy thế giới này không có một Mạc

Nhan Hinh nào có thể có thể hạnh phúc hơn em…”



Lưng hắn cứng đờ, ôm lại tôi, cằm vô tình cọ cọ trên

đầu tôi: “Chúc mừng năm mới!”



Tôi mơ màng nghe thấy tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên

cùng tiếng pháo hoa nổ mạnh, nhưng tất cả, cũng không bằng tiếng tim đập vững

vàng của Quan Ứng Thư. Tôi mơ màng nghĩ, mặc kệ ân oán trước kia, mặc kệ gian

nan hiểm trở, chỉ cần em ở trong lòng anh, nghe tiết tấu tim anh đập, cũng đã

thấy sống không lãng phí …