Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 70 : Gió xuân lẻn vào sợi vải (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Buổi tối, tôi đỏ mặt quán triệt thực hiện theo chủ ý

của Tả San Hô.



Thừa dịp lúc hắn không chú ý, tôi lặng lẽ giấu cái áo

ngủ mà hắn treo trên móc ngang ở phòng tắm, quả nhiên, có người trúng kế: “Mạc

Nhan Hinh, giúp anh lấy áo ngủ đem lại đây.”



Tôi nhón chân, giống như mèo con rón rén đẩy cửa phòng

tắm ra…



Tuy nhiên tôi chỉ mặt đỏ tim đập nghĩ tới lát nữa nên

diễn màn xuân sắc như thế nào, mà hoàn toàn không để ý nước ở dưới chân…



“A…” Tôi dùng hết sức hét lên hình như quả thật

tạo lực sát thương, đại BOSS bị giật mình liền phản ứng theo bản năng ôm lấy

tôi, kết quả sự việc không như ý nguyện.



Người hắn trần truồng trở thành một cái đệm thịt đỡ ở

dưới thân tôi, một chút không khí lãng mạn đều không có, căng thẳng như mũi tên

đã căng trên dây chờ được bắn, trái ngược hoàn toàn với ý định của tôi. Tôi có

chút lúng túng, ấp úng nói không ra lời.



Nhưng hắn cũng không hề thẹn thùng, vẻ mặt nghiêm túc

nhìn tôi, hoàn toàn không có tỏ thái độ gì.



Tôi ba chân bốn cẳng từ trên người hắn trơn trượt đứng

lên, mặt đỏ lên vì có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư: “Em… Em… Em không phải cố ý

.” Những lời này là nói thật, tôi chỉ có ý là vào cùng hắn diễn một màn đại

chiến “Hương diễm tuyệt luân” trong phòng tắm mà thôi, nhưng cũng phải tự trách

mình quá lớn mật, đi làm theo tưởng tượng của Tả San Hô, đúng là lý thuyết giáo

sư, nhưng thực tiễn Tiểu Bạch. Hiện tại tôi lúng túng sợ bóng sợ gió một lúc đã

thấy vô cùng xấu hổ, hơn nữa nhìn hắn thong dong ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng

đặt lên trên giường làm tôi càng thêm mất đi dũng khí chấp hành.



Nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối, tôi gần đây rất dễ buồn

ngủ, nếu còn không nhanh chóng tận dụng thời gian trước khi đồng hồ sinh học

của tôi kéo đến thì đến lúc đó dù có nghĩ tới việc câu dẫn thì dĩ nhiên cũng

trở thành hữu tâm vô lực .



Ở trên giường lăn qua lộn lại, lo lắng, gấp gáp nghĩ

cách ứng phó, tôi cảm thấy thật sự sầu khổ bi phẫn. Đại BOSS rất ít cùng tôi đi

ngủ sớm như vậy, hai người đều ngay ngắn nằm về phía bên phải, tôi ở trong lòng hắn nhăn nhó xoay xở: “Cái kia…”



“Hử?” Hắn ôm tôi dịch lên trên.
tôi vào ôm chặt trong lồng ngực rắn chắc, giọng nói hơi khàn: “Đừng nghĩ nhiều

như vậy, việc này sẽ không bao giờ xảy ra .”



Tạm dừng một chút lại bổ sung tiếp: “Anh thề, anh sẽ

không để cho em rời đi, sẽ không làm cho em sợ hãi, cũng sẽ không để em khổ sở thêm nữa .”



“Nhưng Tả San Hô nói đàn ông đều rất dễ dàng

thay đổi lòng dạ, nhất là có người thọc gậy bánh xe…”



Hắn hôn hôn lên đỉnh đầu tôi, khôi phục lại vẻ nghiêm

nghị: “Còn em, trong lòng không nắm chắc sao?”



Tôi lắc lắc đầu: “Không có…”



Hắn nâng đầu tôi lên hôn thật sâu xuống: “Hử? Sao

lại không?”



Đầu tôi chợt lóe lên ánh sáng, vươn tay ra ôm lấy cổ

hắn, rồi hôn lên môi hắn…



Trong không khí dần dần tăng lên sự mập mờ, giống như

củi khô vừa tiếp xúc với lửa liền cháy. Tôi có chút khẩn trương run rẩy còn có

hưng phấn, hôn hừng hực khí thế, đang muốn làm chuyện không biết liêm sỉ thì

lại cảm giác được hắn muốn lui bước.



Lập tức bắt lấy bờ vai của hắn, tinh tế than nhẹ:

“Đừng mà…”



Hai chữ này thành công châm củi đốt lửa, lập tức tia

lửa văng khắp nơi, lan tràn toàn bộ căn phòng. Cả hai vốn chỉ mặc có một bộ áo

ngủ trên người, nên cởi ra chẳng tốn tí sức nào, một chút khiêu chiến đều không

có. Cho nên lúc tôi đang cảm thấy khiêu khích hắn thành công, định thừa cơ cởi

áo ngủ hắn ra thì trong lòng một chút cảm giác thành tựu cũng không có, sao mãi

không coie được thế. Chỉ có thể giống một mèo con sốt ruột, đụng tới đâu liền

quấy nhiễu tới đó…



Hắn có vẻ không thể nhịn được nữa, xoay người đem tôi

đặt ở dưới thân… A, nghiêm khắc mà nói không thể xem như bị đè, chỉ có thể là

vây lại ở dưới thân, vì sợ đè nặng lên tôi, cho nên hai cánh tay mạnh mẽ có lực

chống ở hai bên đầu tôi, trong ánh mắt lóe lên mạnh mẽ lại bá đạo, giống như

viên trân châu tỏa sáng dịu dàng hết lần này tới lần khác khiến người ta không

thể tự kiềm chế…