Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 71 : Gió xuân lẻn vào sợi vải (hạ) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
“Anh với Dụ Hà chỉ bàn công việc mà thôi, đừng
nghĩ lung tung.” Hắn cuối cùng cũng nghe hiểu ý của tôi, tuy trả lời
theo kiểu ông nói gà bà nói vịt, nhưng vẫn như trận gió xuân thổi qua
khiến tôi rất vui sướng.
“Những chuyện không đâu này cứ để anh lo lắng,
để anh suy nghĩ, để anh phiền não, em chỉ cần chăm sóc tốt bản thân
là được.” Giọng nói hắn dịu dàng trầm thấp như tiếng đàn vi-ô-lông.
“Vậy có phải vì đứa bé trong bụng nên anh mới
tha thứ cho em không ? Nếu em không mang thai, có phải anh sẽ đuổi em ra
khỏi nhà, mong muốn không bao giờ gặp lại em nữa hay không?” Tôi cố
chấp hỏi những điều đã canh cánh trong lòng bấy lâu nay.
Hắn gần như là lập tức phản bác: “Không.” Không hề
do dự một giây, giống như đưa cho tôi đáp án đã chuẩn bị từ nhiều năm
trước.
“Anh sẽ không làm thế.” Tôi không biết có phải
giống lời Tả San Hô nói hay không, đó là lời nói của đàn ông trên
giường thì không thể tin. Nhưng đối
với hắn, tôi cam tâm luân hãm, không sợ tương lai sẽ rơi vào cảnh ‘’má đào
chưa nhạt tình xưa dứt’’* hay ‘’văn quân hữu lưỡng ý’’**, tôi cũng không
oán không hối hận, tôi nguyện đem tất cả để thương hắn, để tin tưởng hắn
như tin mặt trời mỗi ngày sẽ lộ diện phía rạng đông, tin tưởng mây đen
bên cạnh sẽ bị ánh sáng xua tan, tin tưởng tương lai sẽ không có thứ gì
có thể ngăn cản chúng tôi sóng vai cùng nhau đi tới…
Cười xấu xa viết lên ngực hắn một chữ bình
thường nhất nhưng cũng lãng mạn và cảm động nhất…
Tôi trước kia ảo tưởng bạch mã hoàng tử sẽ dịu
dàng hôn tôi, là người hiểu rõ về tôi, trong mắt chỉ có tôi, bao dung
tất cả khuyết điểm cùng tính xấu của tôi, hơn nữa sẽ nở
nụ cười cưng chiều nói với tôi những lời ngọt ngào, ánh mắt chân
thành, giọng nói dịu dàng …
Nhưng mà cuộc sống không phải như kế hoạch hay
giấc mơ, đụng phải Quan Ứng Thư như một vụ tai nạn xe cộ kinh thiên động
địa, tôi người ngã ngựa đổ, không thể tìm lại dáng vẻ ban đầu.
Nhưng có thể làm sao bây giờ, tôi chỉ biết, đời này
chính là hắn, sẽ là người dịu dàng đối tốt với tôi mười phân vẹn
mười…
Không thể không nói trong bóng tối hắn trở nên vô
cùng dịu dàng, toàn thân tôi không còn chút sức lực nào như bị
nghiền qua. Mặc dù trong lòng trống rỗng như có như không, nhưng vận
động nghiêng trời lệch đất đã lấp đầy chỗ trống đó.
Trong lúc kịch liệt nhất tôi cảm thấy một loại
khoái cảm vừa sung sướng vừa đau đớn chưa từng có, nhưng cũng chỉ
lướt qua trong nháy mắt. Thấy tôi có chút khác thường, hắn lập tức cau mày
ngừng lại, lấy tay lau mồ hôi trên trán tôi. Kỳ thật phần lớn mồ hôi đều
cha mẹ.” Tôi đau khổ khuyên nhủ mà lại hóa ra công cốc, kỳ thật toàn bộ quá
trình chỉ là ngày hôm qua vô tình nói ra, ai biết Lý Quân Thành vẻ mặt kinh
ngạc “Cô ấy về rồi sao?” Một đống vẻ mặt phấn khích YY diễn ra.
Không nghĩ tới Trúc Diệp lập tức thay đổi sắc mặt:
“Đừng nói về tên biến chất ấy trước mặt tớ. Tôi đời này cũng không thừa nhận tớ
đã từng biết loại cặn bã này.”
Lập tức truy tìm manh mối qua những câu chuyện không
đâu vào đâu cô ấy kể, trong lòng tôi đã biết bảy tám phần, hai người kia sợ là
sẽ mất tự nhiên trong thời gian nữa. Tuy nhiên đối với tình yêu, nhất là tình
yêu của người khác, tôi luôn luôn giữ thái độ tôn trọng, không chỉ tay năm
ngón. Cho dù muốn, cũng không có thể làm gì cho bọn họ, tình yêu, cho tới bây
giờ đều là việc riêng của hai người, người ngoài không thể can thiệp vào.
*Câu
‘’má đào chưa nhạt tình xưa dứt’’ trích trong bài ‘’Hậu cung từ’’ của
Bạch Cư Dị
–Bản
dịch của Lê Nguyễn Lưu–
Lệ đẫm khăn là mộng nhạt phai,
Đêm thâu điện trước tiếng ca dài.
Má hồng chưa nhạt ân tình dứt,
Ngồi tựa lò hương đến sớm mai !
Câu’’
văn quân hữu lưỡng ý’’ trích trong bài ‘’Bạch đầu ngâm’’ Trác Văn Quân:
Ta chỉ trích 4 câu đầu để mọi người hiểu thêm ý nghĩa câu này:
Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt
Khúc
ngâm đầu bạc (Người dịch: Điệp Luyến Hoa)
Trắng như tuyết trên núi,
Sáng tựa trăng giữa mây.
Nghe lòng chàng hai ý,
Thiếp đành đoạn tình này.