Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 72 : Trên đời có ai mà không già (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Lúc Quan Ứng Thư đưua vé xem phim cho tôi tôi hơi ngạc

nhiên, dáng vẻ hắn không giống như kiểu có thể cùng đi xem phim với tôi. Hơn

nữa mặc dù là muốn xem, chắc chắn cũng sẽ như đại ca xã hội đen xuất hiện, đằng

trước đằng sau chật như nêm cối. Làm sao có màn vợ chồng son người ta dưới ánh

sáng của màn hình anh anh em em, vành tai và tóc mai chạm vào nhau được chứ?



Kỳ thật hiện nay trên rạp chiếu phim nhựa thật sự

không ít, sản phẩm trong nước ngoài nước, đi ngang qua rạp chiếu phim hay ở

ngoài lề đường cũng có thể nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên trong, mục lục phim

thay đổi liên tục, khoa học viễn tưởng, tình yêu, hài kịch, phim hoạt hình,

không thiếu các tác phẩm kinh điển. Tôi vừa mới nhận lấy tờ vé liền ngẩn người.



Có tin đồn phim của Tần Y Y trước kia không được hội

điện ảnh xét duyệt, cơ bản thuộc loại tự biên tự diễn, nội dung thậm chí còn

không được lộ ra bên ngoài, người yêu mến lắm thì mới có được một đĩa phim, tóm

lại rất là hiếm, hình như phim này còn bị đưa vào danh sách đen nữa, cho nên

hội điện ảnh không đưa thông văn phê duyệt. Không có tin gì từ kịch bản, diễn

viên tham gia cũng không hé lộ lời nào, càng tạo nên sóng to gió lớn trước ngày

chiếu phim, khắp nơi đều đoán phim này sẽ vô cùng hấp dẫn.



Tên phim nghe rất văn vẻ, tên là 《 Trên đời có ai mà không già 》. Hình

như là ỷ vào mình cao ngất trong mây có một đống fan điên cuồng, ngay cả câu

tuyên truyền cũng có, nhưng chỉ vẻn vẹn đúng một dòng “Tác phẩm của Tần Y Y ba

ngày sau ra mắt” đã lừa gạt tất cả dân chúng.



Tôi có chút không hiểu, vì sao đột nhiên lại ra mắt,

không phải đang hừng hực khí thế trong vòng giải trí phong sinh thủy khởi sao?

Hay là do đắc tội với mấy nhà lãnh đạo?



“Vì sao muốn đi xem?” Tôi khó hiểu, theo như tôi lí

giải thì, hai chúng tôi không phải phải là nên đi đường vòng, từ nay về sau

cùng Tần Y Y như người dưng nước lã, cho dù đứng cạnh nhau cũng coi như không

nhìn thấy, như Dương Quan với cầu độc mộc, không có chút liên quan nào sao?



“Đi xem đi.” Hắn xoa xoa mi tâm: “Anh không muốn về

sau em phải tiếc nuối.”



Cảm động cùng ngạc nhiên đan xen vào nhau khiến tôi

gần như rơi lệ. Chỉ đành lã chã chực khóc mỉm cười: “Cám ơn anh.” Cám ơn anh

giúp đỡ em, cám ơn anh đã thông cảm với em, cám ơn anh khiến em có thể quang

minh chính đại cùng thản nhiên đi xem dáng vẻ cùng suy nghĩ của cô ta. Cho dù

tất cả những thứ đó ngày trước có liên quan tới em, nhưng bây giờ thì không còn

nữa…



Có lẽ là câu tuyên truyền duy nhất kia quá rung động
táo. Tần Y Y cúi đầu nghiêm túc gọt vỏ quả táo, vẻ mắt bình thản mà từ ái, làm

cho tôi nghĩ đến mẹ chồng.



Tôi nắm tay Quan Ứng Thư thật chặt, dùng động tác biểu

lộ sự xin lỗi. Vẻ mặt hắn không thay đổi liếc nhìn tôi một cái, không chơi trò

chơi trẻ con đó với tôi.



Lúc Tần Y Y lấy quả táo tôi còn tưởng cô ta muốn ăn,

vội vàng chạy tới lấy thì bị cô ấy ngăn lại: “Nhan Nhan, mẹ muốn gọt táo cho

con ăn.”



Quan Ứng Thư gọt quả táo từ đầu tới cuối vỏ không bị

đứt, hơn nữa không mất quá nhiều thịt quả, kỹ thuật dùng dao phải gọi là rất

tốt, làm cho người ta sinh ra ảo giác, giống như hắn đã từng chăm chú luyện tập

thật sự vì sẽ không ai có thể làm một chuyện tưởng như bình thường đến mức hoàn

mỹ như vậy, cho nên ở nhà tôi toàn tự làm hoặc cắt vào thịt nhiều một chút để

ăn lẫn với vỏ.



Nhưng quả táo này, phải nói là nát bét, thịt quả gần

như mất đi một phần ba, bề mặt lồi lõm. Chỗ vừa gọt xong thì không nói, nhưng

chỗ gọt từ lâu bị oxy hoá, hạt biến thành màu trà.



Tuy kỹ thuật gọt táo rất vụng về, nhưng với tôi mà

nói, lại giống như bảo vật đang tỏa ánh hào quang lấp lánh. Cắn một miếng, từ

từ ăn từng chút một, về sau chưa chắc lại có cơ hội như thế này nữa.



Tần Y Y mở miệng: “Nhan Nhan, mẹ muốn ăn bánh bao

chiên, con ra khỏi bệnh viện rẽ trái vào cửa hàng đầu tiên mua cho mẹ nhé.”



Mặc dù tôi thấy khó hiểu, sao lại ăn bánh bao chiên

vào buổi chiều tiên nhưng vẫn nghe lời chầm chậm đi ra. Vì liên quan đến tôi và

bảo bối của hắn, Quan Ứng Thư ngẩn người rồi gọi một y tá chuyên nghiệp cùng

tôi đi thang máy mua đồ ăn vặt.



Vốn tôi nghĩ buổi chiều sẽ rất vắng, chả có mấy khách,

nhưng một hàng dài người xếp hàng chờ mua bánh bao chiên trước cửa hàng tôi

cũng thấy đói.



Không biết khẩu vị của cô ta, cho nên tôi chọn loại dễ

ăn nhất. Trong thang máy không cần chen chúc xô đẩy, thuận lợi lên lầu. Khi tôi

vào cửa vẻ mặt của Tần Y Y cùng Quan Ứng Thư có chút khác thường. Tôi đột nhiên

nhớ tới bọn họ đang đối chọi gay gắt, để cho hai người cùng một chỗ thật là sai

lầm. Tôi vội vàng tìm lí do ra về rồi kéo tay Quan Ứng Thư lui lại.