Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 73 : Trên đời có ai mà không già (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


“Anh cùng cô ấy nói gì vậy?” Vừa ra khỏi bệnh viện tôi

liền khẩn trương hỏi hắn.



“Không có gì, em không phải nói muốn ăn cháo sao? Đi

thôi.” Thái độ đánh trống lảng của hắn càng làm cho tôi có nhiều nghi ngờ.

Chẳng lẽ vừa rồi đã xảy ra một trận ầm ỹ sao? Tuy rằng tôi đối với Tần Y Y cũng

không phải dễ dàng dứt bỏ oán niệm sâu đậm, nhưng dù gì cũng là cùng huyết

thống, Quan Ứng Thư lại là người quan trọng nhất với tôi, hai người ấy nếu như

không đội trời chung, tôi hiển nhiên sẽ rất khổ sở .



“Em biết lúc trước là cô ta không đúng, nhưng mà tất

cả đều đã trôi qua, hơn nữa hiện tại bố mẹ anh rất vui vẻ hạnh phúc…Anh cũng

không thể đại nhân đại lượng được sao, không so đo hiềm khích trước kia, khong

hận cô ta nữa.”



Nói xong câu cuối cùng chính bản thân tôi cũng có chút

kinh ngạc, vì sao tôi lại bất công như vậy, bọn họ một người đã vươn tay cứu

giúp tôi trong hoàn cảnh cùng quẫn bất lực nhất, một người vứt bỏ không thèm

đếm xỉa tới tôi mấy chục năm trời, thế mà giờ đây chỉ vì cái chữ huyết thống vô

hình nào đó mà tôi trở nên trắng đen không rõ ràng, chẳng phân biệt nổi thiện

ác điên đảo sao?



Hắn cũng không trả lời ngay, chần chừ trong chốc lát

mới đáp: “Buổi tối chúng ta nói chuyện sau.”



Tôi vô cùng nhạy cảm, lập tức hiểu được hắn đang lập

lờ che giấu cái gì đó, trong lòng có chút sợ hãi, chẳng lẽ trận gió lốc này, dù

sớm hay muộn cũng không thể tránh khỏi sao?



Buổi tối hắn tham dự xã giao rất muộn, tôi cố gắng

căng mắt ra cả đêm mới nghe được tiếng phanh xe. Tôi lập tức sắp xếp tinh thần

chuẩn bị bắt đầu vào trận, cho dù biết kết quả cuộc nói chuyện này sẽ không

vui.



Lúc hắn nhìn thấy tôi thì tỏ ra kinh ngạc, giọng điệu

lại có chút trách cứ : “Tại sao trễ như vậy rồi còn chưa chịu ngủ?”



“Là anh nói buổi tối sẽ cho em biết hôm nay ở trong

bệnh viện anh và Tần Y Y nói gì mà.”



Hắn không có lập tức trả lời, chỉ nhẹ nhàng đem tôi bế

lên ôm vào giường: “Ngoan, nói sau, hôm nay muộn quá rồi.” Đây rõ ràng là lấy

cớ, bình thường ở trên giường khi tra tấn tôi hắn chưa bao giờ ngại thời gian

đã muộn cả.



“Nhưng mà em không thấy thế, anh tắm rửa đi, em chờ
Ho tới mức nước mắt nước mũi tụ họp muốn ngừng không

được, giống như muốn nghiêng sông đổ biển đem lục phủ ngũ tạng nôn ra hết. Tôi

ghé vào trên bồn rửa mặt, sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng nên không dám

làm cho toàn thân rung động vì ho khan, ngón tay nắm chặt lấy cạnh bồn tới lúc

này còn nôn liều mạng hơn. Quan Ứng Thư cũng không bình tĩnh nổi nữa, lần đầu

tiên thấy hắn kích động như vậy, đem dầu cây trà thấm lên trên khăn ướt, đưa

tới trước mũi của tôi.



Nhưng phương pháp này hiển nhiên đối với virus quấy

phá trong người tôi chỉ như thùng rỗng kêu to, tôi ôm bụng ho đến nỗi cả mặt đỏ

lên, trong cổ họng một bên đau đớn một bên lại ngứa, cảm giác này thật sự là

sống không bằng chết.



Tôi đời này hình như chưa bao giờ bị cảm thành tới bộ

dạng như vậy, hiện tại vừa ủy khuất lại khó chịu, giống như dùng hết sức lực

cũng không thể giải thích được rõ ràng nguyên nhân cãi nhau với thầy giáo.



Nước mắt tuôn rơi chảy xuống khắp mặt, ách, cổ họng

chịu đựng đau đớn, túm lấy tay áo Quan Ứng Thư : “Quan Ứng Thư, em khó chịu… Em

đau…” Âm thanh thê thảm , ai oán giống như bị

chồng ruồng bỏ vứt ở thâm

cung..



Quan Ứng Thư hiển nhiên không thể ứng phó nổi với kiểu

kêu gào như vậy, vừa đưa tay nhẹ nhàng mà đỡ lấy lưng tôi, muốn giảm bớt cơn ho

khan của tôi, vừa cầm di động nổi bão, kêu

gào: “Hạn cho cậu trong vòng 3 phút lập tức tới đây, đem theo tất cả thuốc trị

ho khan cảm mạo.”



Tôi buồn bã, ỉu xìu, cười rồi nói đứt quãng với hắn :

“Người ta là trưởng bối, anh không nên hung dữ như vậy… Khụ khụ khụ khụ… Huống

chi hiện tại em không thể uống thuốc. Em sẽ

không uống thuốc… Tiêm thì lại càng không.”



Tôi không cần làm cái gì hết, nhất định sẽ hại tới bảo

bối trong bụng tôi, nó là viên minh châu mà hắn ban cho tôi.



Ánh mắt hắn trừng tôi tới đỏ lên, tôi giờ mới phát hiện

trong hốc mắt hắn đã ươn ướt, có rất nhiều tơ máu như là mạng nhện: “Mạc Nhan

Hinh, em muốn chết sao? !”



Tôi cố chấp : “Mặc kệ anh nói cái gì, em cũng không

tiêm.” Nói xong lại tiếp tục sự nghiệp ho khan của mình âm thanh ho khan cùng nôn khan không ngừng nghỉ tràn

ngập khắp ngõ ngách trống trải trong nhà Quan gia …