Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 75 : Sắc xuân buông xuống dáng người thướt tha (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Mẹ chồng nhân cơ hội này bộc lộ sự bất mãn đối với con

trai, công bố chuyển tới ở cùng quyết không quay về. Tôi không có quyền tỏ thái

độ, Quan Ứng Thư lại chỉ im lặng không nói gì. Buổi tối, tôi có chút sợ hãi bám

theo Quan Ứng Thư thì thầm: “Mẹ hôm nay sao lại đột nhiên giận dữ như vậy thế?”



Hắn cũng mù mịt: “Chắc là do quá lo lắng cho em và đứa

bé .”



Tôi ‘’à’’ một tiếng lại hỏi tiếp: “Mẹ ở lại đây, bố sẽ

không phản đối chứ?”



Hắn cúi đầu cười: “Ngày mai em sẽ biết.”



Tôi lại ‘’à’’ tiếng nữa.



Hắn hình như cũng cảm thấy gì đó: “Còn có vấn đề gì

nữa sao?”



Tôi lại bắt đầu nói nhảm: Nếu mẹ biết được thân phận của em thì làm sao bây giờ?

Có đánh em hay không?”



Hắn dừng một chút, rồi ôm chặt tôi vào trong lòng, đợi

khi tôi cảm thấy thoải mái mới nói: “Nhan Nhan, anh không biết sau khi mẹ biết

sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà em phải tin tưởng, anh sẽ không gây cho em bất cứ

thương tổn nào nữa .”



Hắn lần đầu tiên dùng ngữ khí tương kính như tân (vợ chồng kính nhau như

khách) như vậy nói chuyện với tôi, ý tứ rõ ràng là thương

lượng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống vênh mặt hất hàm

sai khiến thường ngày của hắn. Quả thật tôi nghe một câu ấy mà trở nên vô cùng

vui sướng hài lòng, bất chấp việc hắn nói tới tột cùng là có ý gì trong đó đi

nữa. Hắn nói kiểu ngữ khí này, với tôi mà nói, là một lời hứa hẹn chân thành

nhất, tha thiết nhất, đáng quý nhất rồi. Tôi cong khóe miệng ở trong lòng hắn

chọn một tư thế thoải mái nhất, rốt cục bao nhiêu nặng nề đã an tâm mà lắng

xuống…



Kết quả đúng là sấm mưa to mưa nhỏ, ngày hôm qua vừa

thuận lợi thu xếp tốt thêm một phòng, thì hôm nay lại nghe được giọng nói uể

oải qua điện thoại : “Nhan Nhan, mẹ có việc không thể qua đó. Nó về sau còn qua

loa với con, không quan tâm tới con, con cứ mách mẹ, mẹ nhất định sẽ thay con

dạy bảo nó thật tốt. Đúng rồi, về sau các buổi tối đến nhà mẹ ăn cơm, mẹ mỗi ngày phải giám sát các con.”



Tôi tuy rất to mò nhưng đối với lời thuyết phục của mẹ

chồng vẫn gật đầu vâng dạ : “Vâng, vâng. Cám ơn mẹ.”



Cúp máy, quay qua gọi điện thoại cho Quan Ứng Thư, mới

vừa vang lên một tiếng chuông hắn đã tiếp điện thoại: “Làm sao vậy?”
rèm, giống một con bướm đang giương cánh muốn bay đi. Trong phòng, nhiệt độ

giữa chúng tôi dần dần tăng lên, cuối cùng cả hai trở nên cháy bỏng, tôi lần

lượt rơi vào nhu tình ngọt ý của hắn, hạnh phúc vô tận…



Buổi sáng lúc thức giấc, xương sống thắt lưng đều đau,

tôi “ưm” một tiếng, nghiêng người, Quan Ứng Thư liền mở mắt ra: “Làm sao vậy?”



“Anh nói xem là làm sao?! Đêm qua người nào đó

biến hình thành cầm thú, làm hại em cả thân mình đều nhức mỏi, nhất là thắt

lưng đau cả buổi. Cũng không biết có kinh động tới cục cưng hay không?.” Tôi

hờn dỗi trợn trắng mắt.



“À? Nghiêm trọng vậy sao?” Hình như là hắn vừa

tỉnh khỏi giấc mộng, giọng nói lười biếng, hoàn toàn không nhìn bộ dáng huyết

lệ lên án của tôi.



Lá gan tôi trở nên lớn hơn, tức giận quát mắng: “Quan

Ứng Thư! Đêm qua anh còn lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển, thế mà mới qua

có mấy tiếng đã lập tức liền trở mặt biến thân thành Trần Thế Mỹ. Anh quả nhiên

so với cầm thú còn cầm thú hơn!”



Gân xanh trên trán hắn giật giật: “Trước đây nôn buổi

sáng, bây giờ chuyển sáng mắng buổi sáng sao? Định tra tấn anh cả về tinh thần

lẫn thân thể sao? Hử?” Híp nửa con mắt, nguy hiểm chằm chằm nhìn tôi.



Tôi nhất thời phát hiện ra lời nói vừa rồi của mình

thật sự quá mức tự do, quá mức lớn mật sắc bén, nên mau chóng biện hộ cho bản

thân: “Không có, em vừa mới là do tỉnh lại vì ác mộng, nên chưa kịp hiểu tình hình

thực thế ấy mà.”



“À? Ý của em là anh ở trong giấc mơ của em, biến

thân so với cầm thú còn cầm thú hơn, cầm thú không bằng người nữa?” Hắn gấp gáp

nhìn chằm chằm tôi, tôi thấy là mình càng tô càng đen nên lo lắng đến độ trong

lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Đương nhiên không phải là ý đấy, ý em là… ý là…”

Nói nửa ngày, không tìm thấy một lí do nào…



Hắn cuối cùng thong thả ra tay, mò mẫm tôi một phen:

“Được rồi, đã vậy anh đây sẽ làm cho chính mình ở thực tế cùng anh trong giấc

mơ của em giống nhau đi…”



Những lời chủ gọi khách này có chút không thích hợp

với lẽ thường, chờ tôi trở về đúng vị trí cũ, đã gần như mất hết thành trì…



Sau đó ư? Sau đó tôi khóc không ra nước mắt, hơn nữa

nơm nớp lo sợ cuộc sống khó khăn sau này của bản thân…