Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 76 : Sắc xuân buông xuống dáng người thướt tha (hạ) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Mà kiểu người này, không phải giống như người đột biến
gen. Cái gọi là cầm thú, cho dù mang com lê giày da, cũng là mặt người dạ thú.
Tuy thoạt nhìn chi lan ngọc thụ * cũng che giấu không nổi bản chất thối bên
trong.
(* Tạ An 謝安 đời
Tấn 晉, có con em tài giỏi,
thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú)
Tôi đảo đôi mắt thâm đen nhìn qua gương, nhe răng trợn
mắt với người đang đứng đưa lưng về phía mình. Thình lình hắn xoay người lại,
trở nên dịu dàng như bị quỷ nhập vào người: “Hử? Sao còn chưa xong vậy? Cần
giúp đỡ không?”
Tôi vừa nghe thấy giọng điệu trầm thấp này của hắn ở
ngay sau lưng liền lạnh run cả người, chưa kể đến hơi thở nóng rực của hắn phun
ở trên cổ tôi. Tôi nơm nớp lo sợ nói: “Xong ngay đây, xong ngay đây…”
Mẹ chồng bởi vì cảm thấy không thể thực hiện lời hứa
của mình giúp tôi đối phó với đứa con trai xảo quyệt của bà mà tự trách không
thôi, ánh mắt nhìn tôi trên cơ bản là nhìn một con dê nhỏ đang dần dần đi vào
miệng sói xám. Đương nhiên, không thể không thừa nhận, ánh mắt này của bà quả
thật rất độc đáo, rất sâu sắc.
Để bù đắp, bà đề nghị chúng tôi đi chụp ảnh để làm một
cuốn album tân hôn, thậm chí còn mời hẳn cả nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất nữa.
Đại khái tối qua khi thảo luận về chủ trương ngây thơ trẻ con này đại BOSS cảm
thấy quá khó nói cho nên quay sang tận tình ép buộc tôi, thỏa mãn sự biến thái
của chính mình để cân bằng tâm lý.
Vẻ mặt tôi cũng vô cùng đau khổ, rối rắm tràn đầy cõi
lòng, bởi vì được chăm sóc tốt nên bây giờ bụng của tôi đã hơi hơi nhô lên. Mà
bình thường đều có thói quen mặc quần áo rộng thùng thình, hiện tại mặc lễ phục
có dây thắt lưng hoặc áo cưới, thật sự là không được tốt lắm…
Nhưng nhìn mẹ chồng ân cần, ánh mắt lóng lánh, hai
chúng tôi đành an phận thủ thường đi thay quần áo. Một hồi lâu không thấy có
động tĩnh gì, mẹ chồng đi tới xem, vừa thấy cũng trợn tròn mắt. Bộ đầu tiên là
bộ váy công chúa màu phấn hồng, phải thắt lưng bó ngực, tôi không dám mặc, ngồi
một chỗ, mặt mày ủ dột nhìn quần áo dưới đất.
“Làm sao vậy? Ngại quần áo xấu à?” Mẹ chồng tự cho
mình là người thiện lương hiểu ý quan tâm .
“Không phải, mẹ, mấy cái này phải dùng thắt lưng, con
hiện tại mặc sẽ rất khó coi, nếu dùng sức sẽ làm thương tổn đến cục cưng, hay
là đợi sau này quay lại được không ạ?” Tôi chỉ có thể kiên trì mở miệng, làm
trái ý trưởng bối, trong lòng cũng thật sự rất áy náy.
định lập trường.
Hắn tỏ ra không tin nổi nhìn tôi: “Em không có bạn
sao?”
“Không phải, nhưng mà hắn là người duy nhất biết được
bạn bè trước đây của anh, biết được lúc anh còn trẻ như thế nào, mà anh khi đó,
em thậm chí ngay cả bộ dáng đại khái cũng không biết.” Tôi chu miệng.
Hắn trừng tôi, sau một lúc lâu mới nói: “Được, em muốn
biết cái gì, anh sẽ nói tất cả cho em, hắn không thể hiểu biết anh hơn chính
bản thân anh được .”
Nhưng tôi vẫn thích hỏi cái mà có thể khiến mặt hắn
đen như than cơ “Anh trước đây có đái dầm không?” Hoặc là “Anh trước kia có hay
khóc nhè không?” Câu hỏi đấy có vẻ rất sắc bén. Đành từ bỏ, vẻ mặt tỏ ra không
vui: “Chưa thấy qua anh lại là người không phân rõ phải trái như vậy …”
Ba tháng tươi đẹp, cuộc sống cỏ dài chim bay (ý nói bình yên), tâm
trạng trong người dễ dàng lên cao. Tôi cùng Tả San Hô cùng tham gia một khóa
học cho phụ nữ có thai, bởi vì độ lớn của cục cưng không giống nhau, cho nên
cũng không học cùng một chỗ. Tôi trước nay chưa từng có tiền lệ tấm lòng thành
kính chú tâm nghe giáo viên dịu dàng nhẹ nhàng chỉ dạy. Cũng không thể giống
như trung học trước kia, mùa xuân dựa vào cửa sổ lười biếng nhìn ánh mặt trời
tiêu sái vào ban chiều. Tên nhãi trong bụng thường xuyên chê tôi không chịu cố
gắng, đá tôi một cước, cho tôi biết tay, tôi lại tập trung tinh thần chậm rãi
học tập.
Cuộc sống giống như biến thành một dòng suối nhỏ bình
tĩnh ôn hòa, sau khi lớp băng tuyết phía trên tan chảy, sức sống dần dần trở
lại, cành hoa bị gió thổi nhẹ nhàng tung bay bên lề đường. Tôi có chút say mê,
vào buổi chiều một ngày khi mặt trời ngã bóng về Tây, đột nhiên nhớ tới khi đó
Quan Ứng Thư trịnh trọng hỏi tôi một chuyện lạ: đời này bình yên như thế nào…
Không khỏi mỉm cười, nếu muốn biết một định nghĩa xác
thực, thì phải là nỗi lòng hiện tại của tôi .
*
Vọng, Văn, Vấn, Thiết: 4 tên gọi thuộc hành động của 4 bộ phận (mắt, tai,
miệng, tay) tuy khác nhau, nhưng khi sử dụng phải liên hiệp với nhau để đúc kết
mà biết bệnh.
Vọng,
Văn, Vấn, Thiết: tuy có xếp thứ tự trước sau (1.Vọng 2.Văn. 3.Vấn. 4.Thiết) đó
là nói, trước nhìn hình sắc người bệnh (vọng), rồi nghe tiếng nói (văn), hỏi
thêm bệnh căn (vấn), sau cùng mới thiết mạch (thiết), hầu như không thể đảo lộn