Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 77 : Mây mù sấm sét cùng nhau đến (thượng) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Thời điểm Tả San Hô khóc sướt mướt tôi không cho là

đúng, là một người từng trải, tôi cảm thấy không thể giải thích được cảm xúc tự

nhiên bộc phát tới mức khó tin này của cô ấy.



Cô ấy thế nhưng lại không biết tốt xấu, càng diễn càng

hăng: ” Hôn nhân không có tin tưởng thì còn gì để tiếp tục duy trì đây, ba ngày

năm bữa chiến tranh lạnh là tớ muốn sao?” Ánh mắt ai oán, khổ sở.



Tôi chỉ trấn an: “Cậu phải giải thích sự việc rõ ràng

từ đầu đến cuối thì tớ mới an ủi được cậu chứ, lên án công khai tên đó đi?”



“Chính là Hứa bác sĩ đó, tớ chẳng qua chỉ là

ngẫu nhiên gặp lại, rồi cùng nhau đi ăn chút điểm tâm, trùng hợp khi ấy trời vừa mới tạnh mưa, mặt đường còn

vài vũng nước, lúc đấy có một cái xe phóng qua làm nước bắn tung tóe, hắn che

giúp cho tớ một phen, chết ở chỗ là không may bị người nào đó thấy được. Từ đó

trở thành câu chuyện bị người ta bàn tán…”



“… Chuyện này thật là máu chó.. .” Mồ hôi tôi

rơi như mưa: “Không phải nói đàn ông càng phúc hắc thì lòng dạ càng hẹp hòi hay

sao? Chắc chắn là hắn ghen tị đấy.”



“Nếu thế thì tốt rồi, nhưng hiện tại tớ đang

mang thai con của hắn, thế mà hắn lại dám ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt!

Giờ còn chỉ trích tớ ở bên ngoài trước !”



Ai, tôi đối với chuyện nam nữ si tình trên cõi đời này

không có lời nào để nói: “Hai người các cậu tự xem lại mình đi, tớ chỉ khuyên

một câu, háo sắc cần phải có mức độ, huống chi cậu bây giờ cậu còn là người

từng trải nhất trong số chúng ta nữa …”



Cô ấy vẫn tiếp tục bày ra bộ dạng Tiểu Bạch không lớn

lên nổi, chốc lát như gió, chốc lát đã lại như mưa, vừa mới khóc lóc nức nở giờ

đã sau cơn mưa trời lại sáng, nín khóc mỉm cười kéo tôi đi xem một cửa hàng

quần áo mới trẻ em khai trương.



Lúc đi bộ trên đường lớn, ánh mắt Tả San Hô nhìn ngó

khắp xung quanh cuối cùng cũng thấy một điều gì đó: “Kia không phải lão Quan

nhà cậu sao? Sao lại cùng uống trà với một cô gái thế?”



Áng đèn xe chợt lóe lên lướt qua, không thể nhìn rõ

khuôn mặt của cô gái đó: “Có điều nhìn rất quen mắt , hình như đã gặp rồi…”



Cô ấy có một khuyết điểm đó chính là không dễ dàng

buông tha cho bất cứ một một chút đầu thừa đuôi thẹo bát quái nào mà cô ấy tóm

được, nhất là lại liên quan tới khuê trung mật hữu (bạn thân của nữ giới, có

thể nói những chuyện thầm kín): “Á, tớ nhớ ra rồi, kia

hình như là Dụ Hà? ! Tớ tuy chưa gặp qua nhiều lần, nhưng vẫn có chút ấn tượng

… Khuôn mặt hơi mơ hồ, một nửa ẩn sau rèm cửa sổ, cũng không chắc lắm .”



Nhưng mà cô ấy cho tới bây giờ cũng không thèm lo lắng

xem vết sẹo trong lòng tôi đã đóng vảy hay chưa, lại một phen sát muối lên: “Ôi
đâu đâu cũng lãng mạn lắm nha!” Tả San Hô đề nghị.



“Muốn tới đấy thì cậu tự đi đi, tớ là người có

nhân cách cao thượng, tớ đã thề đời này sẽ không đến Nhật Bản. Tớ thà đi ngắm

hoa cải dầu còn hơn.” Tôi giơ hai tay phản đối.



“… Thật đúng là không biết gì, bảo sao tầm nhìn

câu lại hạn hẹp.” Cô ấy tỏ ra kinh ngạc.



… Tôi không dám thừa nhận bản thân mình từ trong ra

ngoài trắng như cô ấy đâu.



“Đi Côn Minh đi, không

khí ở đảo vào buổi sớm rất tuyệt. Nơi đấy cũng rất đẹp.” Tôi kích động đề nghị.



“Chúng mình đều là phụ nữ có thai, ngay cả cơ

hội được khoa chân múa tay cũng không có, mà nghe nói nơi đấy rất loạn. Chẳng

may xảy ra chuyện gì, hoa thì chả được ngắm có khi lại ảnh hưởng đến tính mạng.

Cậu không thấy là rất mệt sao?” Cô ấy lập tức phủ quyết.



“Cũng đúng.”



“Đi thung lũng Jiuzhaigou* đi, ở đấy còn có còn có

suối nước nóng nữa đấy.”



(*Thung lũng Jiuzhaigou, công viên quốc gia nằm trong

dải núi Minshan, Bắc Tứ Xuyên và Tây Nam Trung Quốc – là một trong những thung

lũng đẹp nhất thế giới và là xứ sở thần tiên với các loài động thực vật quí

hiếm như loài gấu trúc có một không hai ở Trung Quốc.)



“Hả? Có người nào vào mùa xuân lại đi vào trong đó

chứ? Nhìn cái gì? Vi trùng? Hay là lá cây?” Tôi mắt trợn trắng, thập phần khinh

thường.



… …



Các chương trình nghị sự lần lượt được đưa ra, lại lần

lượt bị phủ quyết. Hai chúng tôi trong lòng biết rõ, không nên đi xa, nguyên

nhân là do cố kị danh tiếng của hai tên kia cùng với sức khỏe của bản thân.

Chưa dám có can đảm để đứng lên mở cuộc khởi nghĩa vũ trang chân chính.



Kết quả là, tôi mạnh mẽ đưa ra quyết định: “Vậy tới

công viên ở phía Nam đi, nghe nói nơi ấy mới trồng them hoa hải đường đấy.”



Cô ấy liền theo đuôi phụ hoạ: “Được đấy, như thế nhé,

sáng sớm ngày mai chín giờ xuất phát!”



Cuối cùng cũng đã đề ra được bước đầu kế hoạch đi xa

đầu tiên…