Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 78 : Mây mù sấm sét cùng nhau đến (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


Buổi tối tiếp tục chiến tranh lạnh, tôi rối rắm hơn

nửa ngày mới không tình nguyện mở miệng: “Ôi chao, lấy giúp em cái áo ngủ.”

Thóa mạ chính mình mấy trăm lần, phương thức tiếp cận như vậy thật sự không có tí kỹ thuật nào cả. Nhưng mà

nếu giải thích thêm nữa, sẽ càng có ý giấu đầu lòi đuôi.



Nào biết hắn lại thật sự hiểu lầm ý của tôi, đánh rắn

men theo côn, một người luồn lách thì tiến vào được…



“Em muốn lấy áo ngủ, anh đưa cho em là xong, còn chạy

vào đây làm gì?” Tôi đứng cách đằng sau lớp hơi nước dày đặc trừng mắt

với hắn.



Nhìn không rõ được vẻ mặt của hắn, đột nhiên một cái

tay dài lấy tốc độ sét đánh vồ tới.



“Này này này, anh buông ra, anh, tên hỗn đản này, anh

là đồ cầm thú!”



“Đừng đừng đừng, ôi chao, tay anh, lấy ra mau…”



“Em chưa từng thấy anh không biết xấu hổ như vậy ,

ách… Nhẹ chút, anh là đồ cầm thú!” Tôi bám lấy bờ vai của hắn, sợ rằng nếu kích

động một cái sẽ bị ngã chỏng vó.



Chung quy là thể lực cách xa, tôi chống cự không nổi chỉ

có thể để hắn hành hạ. Trong lòng chỉ tích lại đầy sự xấu hổ, rõ ràng nắm chặt

tay kêu gào dù chết cũng không thể chỉ vì cái vỏ bọc đường mà dao động, nhưng

mà cứ động tình là lại hét to… Tôi đành vô sỉ biện bạch với tiểu bảo bảo trong

bụng: tiếng đó không phải là do mẹ phát ra, thực

sự không phải là do mẹ phát ra …



Hắn luôn luôn không biết xấu hổ, phạm tội cầm thú như

vậy nhưng mà sau đó một lời giải thích đều không có. Tôi căm giận không thôi:

“Chúng ta hiện tại đang chiến tranh lạnh, ngày mai anh bắt đầu ra phòng khách

mà ngủ.” Vốn đang định nhân lúc tình ái dào dạt mà đá cho hắn một cái, đáng

tiếc không còn chút sức lực nào.



“Chiến tranh lạnh? Chuyện khi nào vậy?” Hắn giả ngu,

vươn cánh tay đem tôi giam trong khuỷu tay hắn, một chút cũng không thể động

đậy.



“Đừng nghĩ lừa được em, hoặc là về sau không gặp chị

Dụ Hà nữa, hoặc là ngày mai ra ngủ ngoài phòng khách.” Tôi hùng hổ nhả ra mấy

lời ngoan độc, tên này, không phát uy liền nghĩ tôi là con mèo nhỏ làm bằng

giấy dễ bắt nạt!



“Nếu anh không chọn thì sao?” Hắn khẽ mỉm cười, ánh

mắt mị lên, giống một con sư tử đầu to đầy thoả mãn .



“Không chọn… Không chọn , cái đó…” Tôi còn chưa nghĩ

ra kế sách vẹn để đối phó với khí thế bức người của hắn, vậy nên chỉ có thể

theo bản năng mở miệng: “Không chọn theo yêu cầu của em, thì ngày mai em sẽ ra

phòng khách ngủ, hoặc là không trở về nhà nữa!”



Vừa nói xong liền hận không thể cho chính mình một cái

tát mạnh vào mặt, như thế này chẳng khác nào tuyên bố buông tha chủ quyền của
hải đường không hương. Bông tây phủ hải đường đã làm tròn tâm nguyện của cô ấy.



Trương

Ái Linh: một nhà văn nữ của Trung Quốc thế kỉ 20



Tôi lại chỉ thích duy nhất thiếp ngạnh hải đường, màu

đỏ oanh liệt, chẳng sợ không có gió, hương thơm vẫn bay xa mười dặm. Tư thái

quả thật vừa cao ngạo vừa ngượng ngùng. Một đóa lại một đóa chen chúc ở chung

một chỗ, dính sát vào cành hoa, giống như cô gái đang ở tuổi dậy thì, sợ hãi

mọi ánh mắt, vô tội lại thanh cao, hồn nhiên lại thẳng thắn… Mặc dù chỉ mọc ở

góc sân, nhưng người đã gặp qua thì đều không thể quên được.



Vì đang trong thời kì nở hoa nên ngắm chưa được tận

hứng, tôi thích nhìn cánh hoa, có câu “Hải đường tảm kính phô hương thêu, như

trước thành xuân gầy.*” Câu thơ có vẻ hơi thương cảm, nhưng có vẻ hợp với cảnh

nhất.



(Câu thơ trích trong bài “Ngu mỹ nhân’’ của Trần Lượng,

hình như chưa được ai dịch nên ta cũng ko dám edit bừa đâu)



Tả San Hô hình như có chút tức cảnh sinh tình, nhìn

tuyết rơi như hoa lê run rẩy đầu cành thì thổn thức không thôi: “ngắm hoa lê

dưới trăng, ngâm rượu nhìn hải đường, loại chuyện này thật sự không thích hợp

với hai bọn mình lắm…”



Tôi không có bị cô ấy hạ gục. Có điều mũi đang tràn

ngập ngàn vạn tầng hương thơm nhất thời bị nghẹn lại hơi hơi chua xót, nhịn

không được trả lại cô ấy một câu: “ Như vậy thật không có khí phách, lửa đạn

cách mạng còn chưa có khai hỏa đã nghĩ tới sách lược đi theo địch phản quốc !”



Cô ấy lập tức khôi phục sắc mặt: “Không có, tuyệt đối

không có, lập trường cách mạng kiên định trước sau như một, sơn vô lăng thiên

địa hợp*, mới dám phản bội Đảng…”



(sơn vô lăng thiên địa hợp: đến khi nào núi không còn

góc cạnh, đất trời dung nhập làm một)



“A? Kia không phải là Hướng đại soái nhà cậu ư? Sao

hắn lại có thể tìm tới tận đây nhanh như vậy chứ?” Tôi chỉ vào phía sau cô ấy.



Trên mặt cô ấy thoáng xuất hiện nét vui sướng rõ ràng,

ai cũng có thể nhận ra, mạnh mẽ quay đầu lại…



“Mạc Nhan Hinh, cậu muốn chết sao?!” Sự giận dữ của cô ấy như mây đen tụ lại một chỗ.



Tôi có chứng cớ vô cùng xác thực liền phản bác: “Cậu

còn dám nói cậu không có dã tâm phản bội tổ chức hả?!”



Cô ấy không thể nói được gì nữa, sau một lúc lâu lại

bắt đầu diễn trò cũ: “Tớ hình như vừa nhìn thấy đại BOSS nhà cậu ,…thật mà …”



“Tuy rằng tớ đã nghe qua từ binh bất yếm trá (dụng binh tha hồ dối trá) này,

nhưng mà cậu không biết là kỹ xảo của cậu, quá tiểu bạch mà không có tí dinh

dưỡng nào sao?” Tôi cười nhạt .