Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 80 : Trên trời ảm đạm dưới có cỏ thơm (thượng) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
“Mẹ đã biết chuyện?” Ánh mắt tôi cụp xuống, giọng nói run run có chút không
khống chế được. Bộ chăn đệm màu xanh trắng giống như hé ra mê cung âm u, tôi
nhìn tới mức hoa mắt chóng mặt.
“Nhan Nhan, đừng lo lắng, anh sẽ không để em đi
…” Hắn đứng ở mép giường, nghiêng người đem đầu tôi ôm vào bên hông: “Mọi việc
cứ giao hết cho anh.”
“Mẹ sẽ bắt em phải đi sao?” Tôi nghe thấy giọng
nói của bản thân xuyên qua xương cốt truyền đến lỗ tai có chút nghẹn ngào.
Hắn im lặng, nhanh chóng ôm chặt lấy tôi, giống như là
trên người tôi gắn cánh có thể như chú chim nhỏ bay đi bất cứ lúc nào.
Nếu là trước đây, tôi còn có sức lực làm dịu đi mâu
thuẫn bất ngờ này với mẹ chồng, đấy là những khúc mắc mà Tần Y Y để lại cho tôi
trong quá khứ. Nhưng mà hiện tại, tôi thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều
mệt mỏi, không còn tinh lực cùng bất cứ người nào hòa giải nữa …
“Được, giao cho anh, đều giao hết cho anh…” Tôi
hữu khí vô lực tuôn ra những lời này xong mí mắt liền nhanh chóng khép lại.
Khi Trúc Diệp đến thăm, ánh mắt tôi đang thất thần xa
xăm nhìn chằm chằm vào hư vô. Quan Ứng Thư thì
đi họp. Cô ấy thấy thế lo lắng mà không biết làm sao, liền cầm lấy tay tôi
không chịu buông: “Làm sao vậy hả ? Mới một tháng không gặp, cậu sao lại biến thành bộ dạng như thế này ? Tất cả dinh dưỡng đều
bị tiểu BOSS nhà các cậu hấp thụ hết rồi ư ?”
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, cười: “Định lên lớp tớ
đấy hả? Tớ đâu có gầy đi tí nào đâu.”
“Nhưng mà chiếu theo đạo lý, phụ nữ mang thai tất cả
đều phải béo tốt, giống như lúc xã hội phong kiến chuẩn bị diệt vong ấy. Hơn
nữa cậu xem lại cậu bây giờ đi, tóc tai lộn xộn, mặt mày vàng vọt, thân thể gầy
khô, ánh mắt còn phù thũng. Bộ dạng này giống sắc mặt hồng nhuận phấn khởi của
người sắp được làm mẹ sao? Người không biết còn tưởng rằng cậu bị chồng ngược
đãi hoặc có thể là kẻ ăn mày trên phố đã ba ngày mà không xin được cái gì.”
“…” Tôi bị nước miếng bay tứ tung của cô ấy làm
cho nhất thời bị nghẹn không có sức chống cự.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tớ nghe Tả San Hô
nói thì không rõ ràng với hàm hồ lắm. Lão Quan nhà cậu ấy, tớ thấy hắn đối phó
chỉ với một mình cậu đã hết cả sức rồi, thì làm sao còn có khả năng đi bắt cá
hai tay chứ?”
Tôi cười khổ: “Tả San Hô là người mồm rộng mà. Tớ
không gặp nhiều chuyện như vậy đâu, thật đấy. Nhưng mà, có khả năng phải nhờ cậu giúp tớ một việc …”
ngoài công tác thì phiền toái mà thôi.” Cô ấy không cho là đúng.
“Công việc của cậu hiện giờ tiến triển thế nào
rồi? Vẫn bị mọi người chèn ép sao?” Thời điểm cô ấy vừa vào công ty , ba ngày
hai bữa đều oán giận vì bị bắt nạt, lại không được coi trọng.
“Ừ, cũng coi như thuận lợi, mấy ngày trước tớ đã
làm xong đợt thời trang mùa xuân, cũng được khen ngợi .” Giọng nói của cô ấy
dào dạt đắc ý.
“Chuyện với Lý Quân Thành thế nào rồi ?”
“Chẳng thế nào cả, nên như thế nào thì thế ấy
thôi. Cứ thể theo nhu cầu, dù sao tớ cũng không mệt.” Giọng nói của cô ấy đầy
khinh thường lại lãnh bạc.
“Cậu không thích hắn à? Còn chưa quên được người
kia sao?” Tôi truy vấn tận gốc.
Lát sau, cô ấy mới chậm rãi mở miệng: “Anh ta đã liên
lạc với tớ, tháng sau muốn tới thành phố M …”
Tôi cũng giật mình. Lúc trước thì dễ dàng từ bỏ như
thế, bây giờ lại muốn quay lại sao?
Nhân vật trong kịch không phải thường ca rằng: bởi vì
em đẹp như hoa, trách sao quân địch tự thủy lưu niên.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, những từ ngữ tàn
khốc đó hiện lên trong đầu tôi. Luôn làm chúng ta tìm không thấy được chút tung
tích nào của quá khứ.
Thay đổi quần áo, đeo khẩu trang, thuận lợi ra khỏi
cửa .
Bởi vì sợ ầm ỹ làm tôi ngủ không yên giấc, cho nên
phòng trọ tuy ở nơi phồn hoa, nhưng cũng là chỗ nháo trung thủ tĩnh (yên tĩnh trong ồn ào). Hơn
nữa lại nằm ở khu đô thị xanh CBD (CBD là viết tắt của Central Business
District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố) tấc
đất tấc vàng như vậy thật sự là quá tốt, mùa xuân đến, cây cối hoa cỏ đều đang
dần dần đâm chồi sắc xanh, rất đẹp mắt. Hơn nữa quảng trường công ty bách hóa
siêu thị đều cách đấy không xa, muốn cái gì chỉ cần đi vài bước là tới: ăn,
mặc, ở, đi lại, phương tiện… mọi thứ đều chu đáo.
Tôi
thật sự vừa lòng: “Nơi này không phải là quá tiện nghi sao?” Trong lòng nghĩ
sau này nhất định phải nhanh chóng tìm việc làm, sau đấy cố gắng trả nợ.