Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 81 : Trên trời ảm đạm dưới có cỏ thơm (trung) . .

Ngày đăng: 03:22 22/04/20


“Cậu đúng là ăn quá nhiều củ cải nên toàn quan tâm tới

mấy việc không đâu, đây là nhà của một người bạn của tớ. Gia đình họ có nhà

riêng bên ngoài, phòng ở này vẫn chưa dùng tớ, gần đây tớ lên mạng gặp hắn mới

biết được, sau đấy nói chuyện khá hợp nhau . Tiền thuê nhà miễn hoàn toàn, chỉ

có một yêu cầu là đừng tùy tiện phá hỏng đồ đạc căn phòng này là được.”



Tôi cảm thấy thật may mắn: “Tớ đây cung kính không

bằng tuân mệnh, nhất định sẽ bảo vệ tốt từng viên gạch từng cái ngói một trong

nhà này.”



Đối với người không có nghề nghiệp, không tiền tiết

kiệm, không tiền vốn mà nói, miễn tiền thuê nhà chẳng khác nào bánh nướng từ

trên trời rơi xuống .



Hình như vừa mới tân trang lại, cho nên thoạt nhìn

toàn bộ như là phòng mới. Tôi có chút không yên tâm: “Tớ vốn nghĩ là cái bánh

nướng từ trên trời rơi xuống, thì ra lại rơi xuống một khối vàng. Tớ ngược lại

có chút không thể tin nổi, cảm thấy hơi mơ hồ mờ mịt .”



“Cậu vốn ngốc, nhưng mà chưa từng thấy cậu ngốc như

vậy … Cái chính là thanh thản ổn định ở trong này đi. À quên, đây là 5 vạn tiền

mặt, cậu cầm lấy dùng tạm trước đã. Vừa nãy tớ đã đi siêu thị hộ cậu rồi. Tớ

tuy là không thể ngày nào cũng đến thăm cậu, nhưng mà mỗi ngày tớ sẽ đều gọi

điện tới đốc thúc cậu ăn ngủ đúng giờ .”



“… Không cần đưa nhiều như thế đâu? Về sau tớ nợ

nần chồng chất nhiều vậy còn sống nổi hay sao ?” Đáy lòng tự nhiên tràn ngập

cảm động.



“Cái này cậu không cần quan tâm, về sau chỉ cần

tiểu tử trong bụng cậu gọi tớ hai tiếng “ mẹ nuôi” thì tớ sẽ vừa lòng đẹp ý

rồi, tiền này hả, coi như là cái lễ gặp mặt cho con nuôi tớ.”



Nói xong liền quay đầu lại, nhìn tôi rồi cười tới

thiên kiều bách mị*, sau đấy bổ sung: “Hoặc là làm con dâu, dù sao cũng không

trốn được.”



(*ngàn kiều diễm trăm mê người, tóm lại là

khen rất đẹp)



Tôi giật mình tại chỗ, dở khóc dở cười. Cảm thấy thật

có lỗi với cục cưng còn chưa ra đời của mình, nó sau này có thể bị đắc tội.



Rất nhanh liền thích ứng với cuộc sống nơi này, hoặc do

tôi thật sự là loại người mà dù ở bất cứ nơi nào cũng đều có thể phomg sinh

thủy khởi được, hoặc cũng có thể là do mỗi ngày tôi đều niệm kinh nên dường như

có tác dụng thôi miên chính mình, cũng có thể tôi vốn là người vô tâm, dù có

làm sao thì tâm tính vẫn bình thường.



Phòng ở trên tầng hai, ngoài cửa sổ cây cối đều che
nghĩ miên man suốt ngày. Nhưng cuối cùng thì cho dù đọc tới cả truyện hài từ ngày

xưa, cũng chỉ là ngoài cười nhưng trong không cười. Tôi nhìn vào gương bắt

chước một phen, bắt đầu diễn thử đủ các loại sắc mặt than đen chuyên dụng của

Quan Ứng Thư. Nhưng mà, rốt cuộc là từ khi nào, nụ cười tươi của hắn trở nên ấm

áp như vậy, làm người ta trầm mê, làm người ta không thể tự kiềm chế…



Ngồi suy nghĩ, mặt mày phơi phới ngược lại sầu muốn

chết. Ngoài cửa sổ cây liễu đã nẩy mầm lá xanh nhạt, nhanh như thể chỉ trong

vòng thời gian cháy hết một nén hương, mùa xuân tới thật vội vàng, làm người ta

cảm thấy có chút không ổn đến hoảng hốt.



Cứ như vậy, cân nặng giảm xuống chóng mặt. Lúc trước

vốn thuần túy là trong lòng chồng chất oán giận, nên chỉ cần phát tiết qua

miệng một phen là xong. Hiện tại cả ngày tinh thần không yên lo lắng sợ hãi, dĩ

nhiên không thể tăng cân.



Câu nói đầu tiên của Trúc Diệp khi bước vào cửa là:

“Tiền dùng hết rồi à?”



Tôi cười khổ: “Họ Trúc nhà cậu giàu có, tớ cảm thấy tớ

như là đối tượng kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp) của

cậu vậy.”



Biết ngay là cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua mà, cô ấy

nhìn chằm chằm vào tôi, tức giận lan tràn: “Cậu thế mà lại dám ngược đãi con

nuôi tớ!”



… …



Nguyên nhân là do đâu trong lòng cô ấy hiển nhiên cũng

biết rõ, chẳng qua chỉ thản nhiên để lại địa chỉ bệnh viện cùng số phòng và một

câu nói ngoan độc: “Cậu còn cứ không tiền đồ cố tình trốn tránh như vậy, tra

tấn con nuôi của tớ, tớ liền trở thành kẻ tuyệt tình quyết tâm tuyệt giao với

cậu .”



Do dự lại do dự, dây dưa lại dây dưa, bồi hồi rồi bồi

hồi, lúc đi dạo tìm được chính xác phòng bệnh thì tôi lại bắt đầu có suy nghĩ

đánh trống lui binh.



Đi vào để làm gì? Hắn thực sự cần tôi sao? Chẳng may

gặp bác sĩ và chị Dụ Hà thì tính sao?



Mấy vấn đề này vừa tụ tập nhảy nhót trong đầu tôi,

liền lập tức bị tôi mạnh mẽ ngăn lại: Quên đi, coi như tới thăm một người bạn,

người ta sinh bệnh, đến nói chuyện hàn huyên hai, ba câu là được …



Cửa phòng bệnh ở đây như “mành treo chuông”, chỉ mới

gõ nhẹ một cái đã bị mở ra.