Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Chương 83 : Im lặng kết đồng tâm (thượng) . .
Ngày đăng: 03:22 22/04/20
Bởi vì không muốn lao sư động chúng (điều động binh lực), cơm
dinh dưỡng ý tá mang đến, hai người chúng tôi ăn nên xem như bình tĩnh một
chút.
Trong lòng tôi kỳ thật không để ý, mặc dù vẫn chưa
được nghe ba chữ muốn nghe nhất, nhưng mà như vậy cũng coi là một kiểu thổ lộ
bày ra ở trước mặt tôi rồi. Nếu nói là không cảm động thì chắc tôi không phải
con người, ít nhất không phải con gái.
Tuy rằng là cái ô long, tôi bị biến thành nhân vật
chính ô long, vẫn muốn theo đuổi bằng được chân tướng sự tình : “ Vì sao khi ấy
anh lại mượn cớ trên danh nghĩa công việc để hẹn chị Dụ Hà ra ngoài, rồi trong
ngày tốt cảnh đẹp cùng nhau thưởng gió ngắm trắng hả? “
Hắn không nhẹ không nặng gõ vào đầu tôi một cái: “Đừng
học vợ lão Tứ nói năng linh tinh.”
Đại khái khi ngăn cản câu nói của tôi, thái độ của hắn
có chút suy nghĩ sâu xa. Tôi cảm thấy vô cùng vô liêm sỉ, hắn đang suy nghĩ nên
nói lời ngon tiếng ngọt thế nào với tôi ư? Tôi sẽ không bị lừa nữa đâu!
“Dụ Hà sắp không xong rồi.” Hắn như thể là lấy
dũng khí rất lớn để nói ra.
“Nói dối… Gì cơ?” Khi tôi nghe rõ câu nói sau của hắn, thì gần như
toàn thân từ trong lòng hắn nhảy dựng lên: “Sao lại thế ?”
Hắn không quen nhìn thấy tôi hơi một tí là xù lông,
liền đem tôi ôm chặt vào trong ngực, cằm gác lên vai tôi, có chút mệt mỏi: “Nhan Nhan, chuyện này anh vừa mới biết
được, thực ra anh cũng cố chấp không muốn tin chuyện đấy xảy ra.”
Sau liền nói tiếp: “Dụ Hà bị ung thư, giai đoạn cuối,
không còn nhiều thời gian nữa. Khi đó cô ấy vừa vặn giúp công ty mình đàm phán
dự án nên đã đến công ty chúng ta, muốn hưởng thụ mùa xuân cuối cùng”
Tôi cứng ngắc, không thể nhúc nhích: “Có khi nào bệnh
viện chẩn đoán nhầm không? Hiện tại có rất nhiều bệnh viện thất đức, vì muốn
thu phí, nên bịa đặt các căn bệnh và kết quả xét nghiệm linh tinh. Tóm lại là
không bệnh nói thành có bệnh, bệnh nhẹ nói thành bệnh nặng , làm người ta cảm
thấy lo sợ nhưng thật ra chỉ là viêm dạ dày hoặc là loại chứng viêm gì đấy
thôi.”
Lời nói rất lộn xộn tiết lộ rõ sự kích động của tôi,
nước mắt đảo quanh vành mắt, muốn rơi mà chưa thể rơi.
“Đừng có giả vờ với tớ, đại BOSS làm sao có thể khéo
như vậy mà biết được ngày đó chúng ta cũng đi đến công viên phía Nam chứ?”
Cô ấy hết nhìn đông lại nhìn tây, ngắt lời: “A? Anh ấy
biết rồi sao? Nói không chừng là do trong lòng các cậu có chút thần giao cách
cảm, tâm ý tương thông , ha ha ha.” Lại còn cười gượng .
… … Thật là ngu ngốc.
Buổi tối đúng là “tiểu biệt thắng tân hôn” vô cùng
nóng bỏng, tôi mệt không mở nổi mắt: “Ông xã, em mệt mỏi quá, muốn đi ngủ…” Bởi
vì ở riêng đã được một thời gian, tuy rằng mệt mỏi nhưng mà có chút hấp dẫn hơn
bình thường. Hắn lấy cái cớ vô cùng hoàn hảo là trừng phạt tôi vì gặp chuyện
liền trốn, không tin vào năng lực của hắn, liền tiếp tục kéo tôi xuống vực sâu
của dục vọng. Lại một lần nữa bị người nào đó ăn hết xương cốt vào bụng, sau đó
tôi ngay cả sức lực để mắng chửi người cũng không có …
Cảnh xuân tươi đẹp mà tôi nhìn thấy khi xuống giường
thiếu chút nữa làm tôi trật khớp cằm chính là bữa sáng mà Quan Ứng Thư chuẩn bị
cho tôi, tôi lập tức xông lên nắn bóp mặt hắn, tới tận lúc mặt hắn không chút
thay đổi nhíu mày, mới chịu bỏ tay ra: “Hôm nay thứ Tư, theo lý thuyết ngài có
hội nghị thường niên lúc 10 giờ sáng.”
Hắn hoàn toàn coi như không có gánh nặng gì, nhún vai:
“Nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi? Bao lâu? Vì sao lại nghỉ ngơi? Anh
không phải là đã khỏe như vâm sao? Còn định ném công ty qua một bên rồi mặc kệ
sao?” Vấn đề kết thành đội ngũ cứ vậy theo miệng tôi tuôn ra như thổi bong
bóng. Thật ra mấy vấn đề này cũng không phải là việc tôi lo lắng nhất, cái mà
tôi sợ nhất chính là việc hắn ở nhà quá nhàn rỗi rồi đâm ra nhàm chán, sau đấy
sẽ như cầm thú vĩnh viễn không thoả mãn, lúc ấy người kêu trời, trời không đáp,
kêu đất, đất mất linh, chính là tôi đây ~~~~(>_
Hắn cũng không trả lời nhiều vấn đề sắc bén mà tôi đặt
ra như thế, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái: ” Tốt nhất là ăn cơm đi.”
“Chẳng lẽ anh cũng xin nghỉ đẻ?” Tôi ăn miếng
đầu tiên vừa vặn là trứng gà, nhịn không được thốt ra câu hỏi.
Hắn rốt cục không thể nhịn được nữa, nói với giọng
điệu đầy oán hận: “Tập trung vào ăn cơm của em đi!” Sau đó xoay người không
thèm để ý đến tôi nữa, đi thẳng vào thư phòng.